Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 23: Xem mắt phong ba (length: 7531)
Âu Dương Lam kinh ngạc tiến lên nắm tay Tô Tâm Tâm nói: "Tâm Tâm, không ngờ ngươi lại quen biết biểu đệ ta, hai người đang hẹn hò sao?"
Nàng vui vẻ nhảy cẫng, ánh mắt quay sang nhìn Lục Văn Châu, tiếp tục nói: "Văn Châu, ngươi xem bọn họ có phải cực kỳ xứng đôi không?"
Lục Văn Châu nheo mắt nhìn, cúi đầu không nói gì với Tô Tâm Tâm, khóe miệng cứng đờ lộ ra vẻ cười trào phúng: "Vậy thì thật đáng chúc mừng, có thể trèo lên cành cây cao của Âu Dương gia, cũng là cái vận của ngươi, Tô Tâm Tâm."
Lời này vừa thốt ra, tim Tô Tâm Tâm đau nhói như bị kim đâm, không chịu nổi, nước mắt trực trào trong mắt, vì không để bọn họ nhìn thấy, nàng luôn cúi đầu không chịu nói gì thêm.
Đứng bên cạnh, Trương Hiên Vũ lại đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích với Âu Dương Lam: "Biểu tỷ, chị hiểu lầm rồi, ta và Tâm Tâm đang xem mắt, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau."
Xem mắt!
Nghe vậy, sắc mặt Lục Văn Châu đột biến, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Tâm Tâm chậm chạp không lên tiếng.
Âu Dương Lam thấy Lục Văn Châu nhìn chằm chằm Tô Tâm Tâm, liền vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói: "Được rồi mà, Văn Châu, ngươi đừng căng mặt ra như vậy, em thấy họ vẫn rất hợp đôi, trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau phong cảnh đẹp biết bao." Trương Hiên Vũ ngại ngùng vội nói: "Biểu tỷ đừng trêu em, Tâm Tâm còn chưa đồng ý với em đâu."
"Không phải nói hôm nay lần đầu xem mắt sao? Sao lại thân mật vậy rồi, gọi Tâm Tâm luôn rồi?"
Lục Văn Châu cười lạnh, đi lên trước, lười biếng ngồi cạnh Trương Hiên Vũ, nhìn Tô Tâm Tâm không nói lời nào: "Sao vậy? Biết hắn là người thân thích của Âu Dương gia nên mới coi thường ta, vừa gặp đã định chung thân rồi?"
Lời Lục Văn Châu như dao, từng chút cắt vào tim nàng, nàng siết chặt nắm đấm.
Trương Hiên Vũ cau mày, che nàng ở sau lưng: "Anh rể, ngài đừng nói vậy, là em, vừa nhìn thấy nàng đã rung động, nên chưa xin phép nàng đã gọi tên thân mật."
Trương Hiên Vũ không hề nhận ra sóng gió trong mắt Lục Văn Châu, việc hắn che chở Tô Tâm Tâm khiến Lục Văn Châu có hứng thú, hắn ung dung dựa vào ghế sofa:
"Không ngờ, Tô Tâm Tâm, bản lĩnh ngươi giỏi thật, có cả cái tài khiến người vừa gặp đã yêu."
Tô Tâm Tâm ngẩng đầu nhìn Lục Văn Châu đang ngồi trên ghế, nhìn cái vẻ tài giỏi hơn người kia, nàng không nhịn được phản bác: "Đó là chuyện riêng của ta."
Lục Văn Châu nghe nàng nói, bật cười, ngón tay khớp xương rõ ràng chậm rãi gõ mặt bàn: "Chẳng lẽ đối với hắn cũng vừa gặp đã yêu, cho nên mới vội vàng muốn chúng ta rời đi?"
Ánh mắt Lục Văn Châu ngày càng trầm xuống, hắn ngược lại muốn xem Tô Tâm Tâm có thể nói được những gì.
"Không liên quan đến ngươi."
Tô Tâm Tâm từng chữ một nói ra, không kiêu ngạo không tự ti.
Lục Văn Châu đột ngột đứng lên, cười nói: "Tốt lắm, xem ra là ta đã quấy rầy các ngươi rồi."
Nói xong, hắn chỉnh lại cà vạt, hướng phòng ăn bước ra. Lúc rời đi, nhìn Tô Tâm Tâm ở cự ly gần: "Tô Tâm Tâm, hẹn hò thì cũng đừng quên ngày mai đến công ty làm việc đấy."
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Âu Dương Lam hài lòng nhìn cảnh này, cười lạnh lườm Tô Tâm Tâm một cái, liền nhanh chóng theo Lục Văn Châu rời đi.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, Tô Tâm Tâm buông thõng nắm đấm trắng bệch, mất hết sức lực như lún vào ghế tựa.
Tiếp đó nói chuyện, Tô Tâm Tâm đều không để ý, Trương Hiên Vũ cũng tinh ý nhận ra nàng lúc này tâm trạng không tốt.
"Tâm Tâm, nếu em mệt thì chúng ta hôm nay kết thúc ở đây, em về nghỉ ngơi đi, sắc mặt em không tốt lắm."
Nghe lời này, Tô Tâm Tâm có chút áy náy: "Thật xin lỗi, hôm nay em hơi mệt, vậy em về trước."
Nói rồi, liền cầm túi xách rời khỏi phòng ăn trong vô vọng.
Nhưng Trương Hiên Vũ nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của nàng, biết có lẽ sau hôm nay hai người sẽ rất khó có thể gặp lại, liền vội vàng đứng lên đuổi theo.
"Tâm Tâm, anh có thể thêm Wechat của em được không?"
Trương Hiên Vũ vô cùng căng thẳng, hắn xoắn xuýt ngón tay, tim đập thình thịch nhìn Tô Tâm Tâm.
Tô Tâm Tâm cũng không thấy có gì bất tiện, hai người quét Wechat xong liền chia tay. Nhìn nick Wechat của Trương Hiên Vũ trên điện thoại, nàng bất giác nở nụ cười.
Sau khi rời đi, Lục Văn Châu ngồi trong xe, hắn cau mày, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, day day thái dương.
Âu Dương Lam xích lại gần giúp hắn lau mồ hôi: "Nhức đầu à?"
Âu Dương Lam dịu dàng xoa trán hắn, khẽ thì thầm quan sát vẻ mặt hắn nói: "Em thấy hôm nay Tâm Tâm và biểu đệ em rất hợp, xem ra hai người họ rất vui vẻ, em cũng rất mừng cho Tâm Tâm."
Nghe vậy, Lục Văn Châu đẩy tay nàng ra, nheo mắt nhìn nàng: "Chuyện của cô ta không liên quan đến ta."
Thấy thế, Âu Dương Lam mềm nhũn như không xương dựa vào ngực Lục Văn Châu, yếu ớt nói: "Được rồi, em biết rồi, em không nói nữa có được không."
Đêm xuống.
Thân thể và tinh thần mỏi mệt, Tô Tâm Tâm thất thần nhìn TV, nghĩ đến cảnh chạm mặt Lục Văn Châu hôm nay, hễ nghĩ đến gương mặt lạnh lùng và lời nói của hắn liền khiến tim Tô Tâm Tâm nhói đau.
"Reng reng reng."
Tô Tâm Tâm nhìn là Tô Tâm Mai gọi đến, điều chỉnh cảm xúc: "Mẹ, muộn vậy rồi mẹ còn gọi con?"
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy Tô Tâm Mai nói: "Tâm Tâm à, hôm nay gặp mặt thế nào rồi? Cái tên Trương Hiên Vũ đó có khí chất không? Hai đứa ở chung vui vẻ chứ?"
Tô Tâm Tâm cúi đầu, gãi lên mặt ghế da, tạo ra tiếng động chói tai từng hồi.
"Mẹ, mẹ đừng lo, con không thích anh ta, cũng sẽ không có sau này."
"Con bé này, mới gặp mặt ngày đầu tiên, sao con đã chắc chắn không có sau này rồi?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói sốt ruột của Tô Tâm Mai khiến tay Tô Tâm Tâm gãi càng nhanh, tiếng chói tai cũng vang lên càng lớn: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không thích anh ta, cũng không muốn có gì với anh ta, nếu mẹ không có gì con cúp máy trước đây."
Nói xong, không chờ đối phương lên tiếng, Tô Tâm Tâm liền cúp máy, ném điện thoại vào một góc ghế sofa.
Chưa kịp bình tĩnh lại, chuông điện thoại lại reo.
Thấy một số lạ, Tô Tâm Tâm bắt máy.
"Tâm Tâm, anh là Trương Hiên Vũ."
Đầu bên kia, Trương Hiên Vũ cẩn thận lên tiếng.
"Có việc gì không?"
Tô Tâm Tâm bình thản hỏi.
"Em cảm thấy buổi gặp hôm nay thế nào, anh, anh vẫn rất là..."
Trương Hiên Vũ chưa nói hết, Tô Tâm Tâm đã ngắt lời: "Xin lỗi, chúng ta không hợp, anh đừng phí thời gian vào em nữa."
Trương Hiên Vũ không bỏ cuộc, kiên trì nói: "Một lần gặp mặt không thể nói lên điều gì, anh thấy hôm nay em tâm trạng không tốt lắm, có muốn cùng anh đến một khu dã ngoại bạn anh mở để giải sầu không?"
Tâm trạng bế tắc của Tô Tâm Tâm cũng cần giải tỏa, cảm thấy dã ngoại cũng không tệ, liền đồng ý...
Nàng vui vẻ nhảy cẫng, ánh mắt quay sang nhìn Lục Văn Châu, tiếp tục nói: "Văn Châu, ngươi xem bọn họ có phải cực kỳ xứng đôi không?"
Lục Văn Châu nheo mắt nhìn, cúi đầu không nói gì với Tô Tâm Tâm, khóe miệng cứng đờ lộ ra vẻ cười trào phúng: "Vậy thì thật đáng chúc mừng, có thể trèo lên cành cây cao của Âu Dương gia, cũng là cái vận của ngươi, Tô Tâm Tâm."
Lời này vừa thốt ra, tim Tô Tâm Tâm đau nhói như bị kim đâm, không chịu nổi, nước mắt trực trào trong mắt, vì không để bọn họ nhìn thấy, nàng luôn cúi đầu không chịu nói gì thêm.
Đứng bên cạnh, Trương Hiên Vũ lại đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích với Âu Dương Lam: "Biểu tỷ, chị hiểu lầm rồi, ta và Tâm Tâm đang xem mắt, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau."
Xem mắt!
Nghe vậy, sắc mặt Lục Văn Châu đột biến, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Tâm Tâm chậm chạp không lên tiếng.
Âu Dương Lam thấy Lục Văn Châu nhìn chằm chằm Tô Tâm Tâm, liền vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói: "Được rồi mà, Văn Châu, ngươi đừng căng mặt ra như vậy, em thấy họ vẫn rất hợp đôi, trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau phong cảnh đẹp biết bao." Trương Hiên Vũ ngại ngùng vội nói: "Biểu tỷ đừng trêu em, Tâm Tâm còn chưa đồng ý với em đâu."
"Không phải nói hôm nay lần đầu xem mắt sao? Sao lại thân mật vậy rồi, gọi Tâm Tâm luôn rồi?"
Lục Văn Châu cười lạnh, đi lên trước, lười biếng ngồi cạnh Trương Hiên Vũ, nhìn Tô Tâm Tâm không nói lời nào: "Sao vậy? Biết hắn là người thân thích của Âu Dương gia nên mới coi thường ta, vừa gặp đã định chung thân rồi?"
Lời Lục Văn Châu như dao, từng chút cắt vào tim nàng, nàng siết chặt nắm đấm.
Trương Hiên Vũ cau mày, che nàng ở sau lưng: "Anh rể, ngài đừng nói vậy, là em, vừa nhìn thấy nàng đã rung động, nên chưa xin phép nàng đã gọi tên thân mật."
Trương Hiên Vũ không hề nhận ra sóng gió trong mắt Lục Văn Châu, việc hắn che chở Tô Tâm Tâm khiến Lục Văn Châu có hứng thú, hắn ung dung dựa vào ghế sofa:
"Không ngờ, Tô Tâm Tâm, bản lĩnh ngươi giỏi thật, có cả cái tài khiến người vừa gặp đã yêu."
Tô Tâm Tâm ngẩng đầu nhìn Lục Văn Châu đang ngồi trên ghế, nhìn cái vẻ tài giỏi hơn người kia, nàng không nhịn được phản bác: "Đó là chuyện riêng của ta."
Lục Văn Châu nghe nàng nói, bật cười, ngón tay khớp xương rõ ràng chậm rãi gõ mặt bàn: "Chẳng lẽ đối với hắn cũng vừa gặp đã yêu, cho nên mới vội vàng muốn chúng ta rời đi?"
Ánh mắt Lục Văn Châu ngày càng trầm xuống, hắn ngược lại muốn xem Tô Tâm Tâm có thể nói được những gì.
"Không liên quan đến ngươi."
Tô Tâm Tâm từng chữ một nói ra, không kiêu ngạo không tự ti.
Lục Văn Châu đột ngột đứng lên, cười nói: "Tốt lắm, xem ra là ta đã quấy rầy các ngươi rồi."
Nói xong, hắn chỉnh lại cà vạt, hướng phòng ăn bước ra. Lúc rời đi, nhìn Tô Tâm Tâm ở cự ly gần: "Tô Tâm Tâm, hẹn hò thì cũng đừng quên ngày mai đến công ty làm việc đấy."
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Âu Dương Lam hài lòng nhìn cảnh này, cười lạnh lườm Tô Tâm Tâm một cái, liền nhanh chóng theo Lục Văn Châu rời đi.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, Tô Tâm Tâm buông thõng nắm đấm trắng bệch, mất hết sức lực như lún vào ghế tựa.
Tiếp đó nói chuyện, Tô Tâm Tâm đều không để ý, Trương Hiên Vũ cũng tinh ý nhận ra nàng lúc này tâm trạng không tốt.
"Tâm Tâm, nếu em mệt thì chúng ta hôm nay kết thúc ở đây, em về nghỉ ngơi đi, sắc mặt em không tốt lắm."
Nghe lời này, Tô Tâm Tâm có chút áy náy: "Thật xin lỗi, hôm nay em hơi mệt, vậy em về trước."
Nói rồi, liền cầm túi xách rời khỏi phòng ăn trong vô vọng.
Nhưng Trương Hiên Vũ nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của nàng, biết có lẽ sau hôm nay hai người sẽ rất khó có thể gặp lại, liền vội vàng đứng lên đuổi theo.
"Tâm Tâm, anh có thể thêm Wechat của em được không?"
Trương Hiên Vũ vô cùng căng thẳng, hắn xoắn xuýt ngón tay, tim đập thình thịch nhìn Tô Tâm Tâm.
Tô Tâm Tâm cũng không thấy có gì bất tiện, hai người quét Wechat xong liền chia tay. Nhìn nick Wechat của Trương Hiên Vũ trên điện thoại, nàng bất giác nở nụ cười.
Sau khi rời đi, Lục Văn Châu ngồi trong xe, hắn cau mày, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, day day thái dương.
Âu Dương Lam xích lại gần giúp hắn lau mồ hôi: "Nhức đầu à?"
Âu Dương Lam dịu dàng xoa trán hắn, khẽ thì thầm quan sát vẻ mặt hắn nói: "Em thấy hôm nay Tâm Tâm và biểu đệ em rất hợp, xem ra hai người họ rất vui vẻ, em cũng rất mừng cho Tâm Tâm."
Nghe vậy, Lục Văn Châu đẩy tay nàng ra, nheo mắt nhìn nàng: "Chuyện của cô ta không liên quan đến ta."
Thấy thế, Âu Dương Lam mềm nhũn như không xương dựa vào ngực Lục Văn Châu, yếu ớt nói: "Được rồi, em biết rồi, em không nói nữa có được không."
Đêm xuống.
Thân thể và tinh thần mỏi mệt, Tô Tâm Tâm thất thần nhìn TV, nghĩ đến cảnh chạm mặt Lục Văn Châu hôm nay, hễ nghĩ đến gương mặt lạnh lùng và lời nói của hắn liền khiến tim Tô Tâm Tâm nhói đau.
"Reng reng reng."
Tô Tâm Tâm nhìn là Tô Tâm Mai gọi đến, điều chỉnh cảm xúc: "Mẹ, muộn vậy rồi mẹ còn gọi con?"
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy Tô Tâm Mai nói: "Tâm Tâm à, hôm nay gặp mặt thế nào rồi? Cái tên Trương Hiên Vũ đó có khí chất không? Hai đứa ở chung vui vẻ chứ?"
Tô Tâm Tâm cúi đầu, gãi lên mặt ghế da, tạo ra tiếng động chói tai từng hồi.
"Mẹ, mẹ đừng lo, con không thích anh ta, cũng sẽ không có sau này."
"Con bé này, mới gặp mặt ngày đầu tiên, sao con đã chắc chắn không có sau này rồi?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói sốt ruột của Tô Tâm Mai khiến tay Tô Tâm Tâm gãi càng nhanh, tiếng chói tai cũng vang lên càng lớn: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không thích anh ta, cũng không muốn có gì với anh ta, nếu mẹ không có gì con cúp máy trước đây."
Nói xong, không chờ đối phương lên tiếng, Tô Tâm Tâm liền cúp máy, ném điện thoại vào một góc ghế sofa.
Chưa kịp bình tĩnh lại, chuông điện thoại lại reo.
Thấy một số lạ, Tô Tâm Tâm bắt máy.
"Tâm Tâm, anh là Trương Hiên Vũ."
Đầu bên kia, Trương Hiên Vũ cẩn thận lên tiếng.
"Có việc gì không?"
Tô Tâm Tâm bình thản hỏi.
"Em cảm thấy buổi gặp hôm nay thế nào, anh, anh vẫn rất là..."
Trương Hiên Vũ chưa nói hết, Tô Tâm Tâm đã ngắt lời: "Xin lỗi, chúng ta không hợp, anh đừng phí thời gian vào em nữa."
Trương Hiên Vũ không bỏ cuộc, kiên trì nói: "Một lần gặp mặt không thể nói lên điều gì, anh thấy hôm nay em tâm trạng không tốt lắm, có muốn cùng anh đến một khu dã ngoại bạn anh mở để giải sầu không?"
Tâm trạng bế tắc của Tô Tâm Tâm cũng cần giải tỏa, cảm thấy dã ngoại cũng không tệ, liền đồng ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận