Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 38: Ta không nghĩ lại như vậy cùng ngươi thật không minh bạch (length: 7348)
Lục Văn Châu nghe vậy sững sờ.
"Ngươi có ý gì? Nàng bây giờ ở đâu?"
Chu Yến Thần thở dài, quay đầu nhìn Tô Tâm Tâm đang đau đớn.
"Bây giờ đang ở bệnh viện, ngươi mau tới đây đi."
Lục Văn Châu liền vội vàng cúp điện thoại chuẩn bị đứng dậy, lại bị Âu Dương Lam ngăn lại, nàng quan tâm hỏi: "Văn Châu, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Văn Châu cầm áo vest lên khoác vào, "Tô Tâm Tâm nàng ở bệnh viện, ta đi xem."
Âu Dương Lam cứng đờ, vẻ mặt khó coi.
Nhưng nàng vẫn cố gắng gượng cười.
"Tâm Tâm làm sao vậy?"
Lục Văn Châu nghiêm mặt: "Còn chưa biết."
Âu Dương Lam biết điều chỉnh lại cổ áo cho hắn, sau đó nói: "Vậy mau đi, cũng không thể để Tâm Tâm một mình ở bệnh viện được."
Nhìn Lục Văn Châu bước chân vội vã mang theo bối rối rời đi.
Âu Dương Lam nhìn bàn thức ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị, tức giận hất đổ hết: "Tốt lắm, Tô Tâm Tâm, lần nào đến cũng phá hỏng tâm trạng của ta."
Nàng bực mình gọi điện thoại cho Trương Hiên Vũ, một lần kìm nén cảm xúc, hình tượng dịu dàng thiện lương ngày xưa không còn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Tâm Tâm tại sao lại ở bệnh viện?"
Trương Hiên Vũ cũng thấy uất ức.
Mình đưa bạn gái đi khách sạn, kết quả lại bị người khác cướp mất.
Hắn khó chịu nói: "Sao ta biết được, không hiểu ở đâu xuất hiện một người đến ôm cô ta đi."
Âu Dương Lam không muốn nghe hắn lảm nhảm, cúp điện thoại: "Đồ vô dụng, một lũ vô dụng."
Nàng mặt mày đen lại ngồi trên ghế đầy bừa bộn, nhìn món ăn chẳng đâu vào đâu: "Tô Tâm Tâm đồ tiện nhân, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lục Văn Châu hỏa tốc đến bệnh viện, nhìn Tô Tâm Tâm nằm trên giường bệnh, toàn thân nóng ran, nhíu mày: "Nàng sao vậy?"
Chu Yến Thần ngồi bên cạnh, thản nhiên nói: "Bị bỏ thuốc."
Lục Văn Châu híp mắt nhìn Chu Yến Thần, cười lạnh: "Chu Yến Thần, ngươi muốn chết?"
Hắn xông lên túm cà vạt Chu Yến Thần, sức lực kinh người khiến Chu Yến Thần bất ngờ bị nghẹn cứng cổ.
Nhìn ánh mắt giận dữ của Lục Văn Châu, Chu Yến Thần cũng bực bội: "Là Trương Hiên Vũ làm, ta hảo tâm cứu cháu gái ngươi, ngươi trút giận lên ta làm gì?"
Nghe vậy, Lục Văn Châu buông lỏng cà vạt của hắn, mặt âm trầm cười nói: "Trương Hiên Vũ đúng không?"
Hắn móc điện thoại ra, ra lệnh cho thủ hạ lập tức tìm Trương Hiên Vũ ra dạy dỗ cho một trận.
"A, khó chịu quá."
Tô Tâm Tâm nằm trên giường, nàng cảm thấy mình như lún vào vũng bùn, khó thở.
Lục Văn Châu gọi bác sĩ đến, "Vì sao nàng còn khó chịu vậy?"
Bác sĩ bất lực nói: "Đã cho uống thuốc, có điều dược hiệu thuốc mê mạnh quá, Tô tiểu thư có thể phải chịu thêm."
"Uống nước, ta muốn uống nước."
Tô Tâm Tâm mơ màng khẽ nói, nàng vô thức liếm bờ môi trắng bệch.
Vì nóng mà nàng không ngừng kéo quần áo của mình.
Lục Văn Châu quay đầu nhìn Chu Yến Thần vẫn còn trong phòng bệnh, ra lệnh đuổi khách: "Cảm ơn Chu tổng đã giúp đỡ, nhân tình này Lục mỗ ghi nhớ, nếu không còn việc gì thì Chu tổng có thể đi rồi."
Chu Yến Thần nhìn Tô Tâm Tâm nằm trên giường, y phục xộc xệch, cũng cảm thấy mình ở đây không tiện, liền biết ý rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, hắn chợt khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay người nhìn Lục Văn Châu đang cẩn thận từng chút đút nước cho Tô Tâm Tâm, vẻ mặt suy tư.
"Lục Văn Châu này không giống đang chăm sóc cháu gái, mà giống đang chăm sóc bạn gái hơn."
Chu Yến Thần giật mình, trách không được lần nào cũng thấy kỳ lạ, mà không nói được ra, thì ra là vậy.
Hắn quay đầu, để xác thực phỏng đoán của mình, hắn bảo thư ký đi điều tra thân thế của Tô Tâm Tâm.
Hắn nhếch mép hướng cửa bệnh viện đi.
Thư ký không hiểu, thấy tổng tài vui vẻ như vậy, không nhịn được hỏi thăm: "Tổng tài, ngài có chuyện gì vui sao?"
Chu Yến Thần khóe miệng càng cong lên: "Chuyện càng lúc càng thú vị."
Trong phòng bệnh, Tô Tâm Tâm dựa vào ngực Lục Văn Châu, uống nước nhưng không hết khát, nàng khó chịu cựa quậy trong lòng hắn, như thể làm vậy có thể xoa dịu đau đớn.
Lúc này nàng chỉ muốn buông thả để giải thoát, nàng chủ động hôn hắn, lưỡi khẽ liếm mí mắt, dùng răng gặm môi hắn và vành tai.
Nước bọt vương đầy trên mặt hắn, Lục Văn Châu né tránh.
Bị nàng liếm láp, ánh mắt Lục Văn Châu cũng trở nên khác thường, hắn kiềm chế dục vọng của bản thân lúc này, kéo Tô Tâm Tâm ra nói: "Tô Tâm Tâm, ngươi nhìn rõ ta là ai không?"
Lục Văn Châu gần như bị chọc cười, kéo nàng xuống, chưa được vài giây lại bị quấn lấy.
Hắn bị nàng làm cho ngứa ngáy khó chịu, tìm đến môi lưỡi của nàng, hung hăng như phát tiết, xoa nắn cơ thể nàng.
Tô Tâm Tâm kêu rên, môi dưới ứa ra một chút máu.
Lúc này Tô Tâm Tâm mới hơi tỉnh táo một chút, mở to mắt thấy là Lục Văn Châu, tâm mới nhẹ nhõm: "Lục Văn Châu."
Nàng gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, chỉ có vậy nàng mới nhịn không được mà ghì chặt cổ hắn, dập tắt cái thứ tà hỏa trong người.
Lúc này, bác sĩ thấy bọn họ quan tâm quá mức, cũng tốt bụng lên tiếng: "Thật ra, cho dù uống thuốc cũng không thể hết ngay được, về sau còn bị sốt cao."
Lục Văn Châu khó chịu nhìn ông: "Không còn cách nào khác sao?"
Bác sĩ ngập ngừng một chút: "Đây là mị dược, phải làm chuyện nam nữ thì mới trị tận gốc được."
Nói xong, Tô Tâm Tâm đau đớn vùng ra khỏi vòng tay hắn: "Ta không muốn."
Lục Văn Châu bật cười: "Mẹ nó ngươi đúng là đồ ngốc, bị người ta bỏ thuốc ta không biết chắc."
Tô Tâm Tâm tủi thân ôm lấy mình ngồi một góc trên giường bệnh, tóc dán vào mặt, nhắm mắt lại trông thật đáng thương.
Lục Văn Châu không nỡ thở dài: "Không làm vậy, ngươi sẽ phát sốt."
Tô Tâm Tâm gắt gao ôm cánh tay mềm của mình, mắt đỏ hoe nhìn Lục Văn Châu: "Ta đã chuẩn bị rời xa ngươi, ta không muốn có bất cứ liên hệ gì với ngươi nữa, ta không muốn ..."
Nàng há hốc miệng, cổ họng khô khốc, khàn giọng nói tiếp: "Ta không muốn cứ mập mờ như vậy với ngươi nữa."
Nghe vậy, Lục Văn Châu mềm lòng, hắn vuốt mái tóc ướt đẫm của nàng: "Được rồi, ta không động vào ngươi."
Tô Tâm Tâm lúc này mới an tâm nằm xuống giường, suốt đêm nàng đều mơ ác mộng, toàn thân nóng ran, sốt cao không ngừng.
Lục Văn Châu cẩn thận lau mồ hôi trên trán và người ướt đẫm cho nàng.
Nhìn Tô Tâm Tâm đau đớn như vậy, Lục Văn Châu trong lúc nàng mê man đã gửi tin nhắn cho thủ hạ phải cho Trương Hiên Vũ một trận thích đáng, đừng bận tâm đến việc hắn có phải người nhà Âu Dương hay không.
"Lục Văn Châu, ta khó chịu quá."
Nửa đêm, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chất lỏng chảy tí tách.
Lục Văn Châu ngồi bên giường bệnh của nàng, ánh mắt u ám nhìn nàng, cùng với đó là ánh lửa đỏ nhấp nháy kẹp giữa các ngón tay của hắn...
"Ngươi có ý gì? Nàng bây giờ ở đâu?"
Chu Yến Thần thở dài, quay đầu nhìn Tô Tâm Tâm đang đau đớn.
"Bây giờ đang ở bệnh viện, ngươi mau tới đây đi."
Lục Văn Châu liền vội vàng cúp điện thoại chuẩn bị đứng dậy, lại bị Âu Dương Lam ngăn lại, nàng quan tâm hỏi: "Văn Châu, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Văn Châu cầm áo vest lên khoác vào, "Tô Tâm Tâm nàng ở bệnh viện, ta đi xem."
Âu Dương Lam cứng đờ, vẻ mặt khó coi.
Nhưng nàng vẫn cố gắng gượng cười.
"Tâm Tâm làm sao vậy?"
Lục Văn Châu nghiêm mặt: "Còn chưa biết."
Âu Dương Lam biết điều chỉnh lại cổ áo cho hắn, sau đó nói: "Vậy mau đi, cũng không thể để Tâm Tâm một mình ở bệnh viện được."
Nhìn Lục Văn Châu bước chân vội vã mang theo bối rối rời đi.
Âu Dương Lam nhìn bàn thức ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị, tức giận hất đổ hết: "Tốt lắm, Tô Tâm Tâm, lần nào đến cũng phá hỏng tâm trạng của ta."
Nàng bực mình gọi điện thoại cho Trương Hiên Vũ, một lần kìm nén cảm xúc, hình tượng dịu dàng thiện lương ngày xưa không còn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Tâm Tâm tại sao lại ở bệnh viện?"
Trương Hiên Vũ cũng thấy uất ức.
Mình đưa bạn gái đi khách sạn, kết quả lại bị người khác cướp mất.
Hắn khó chịu nói: "Sao ta biết được, không hiểu ở đâu xuất hiện một người đến ôm cô ta đi."
Âu Dương Lam không muốn nghe hắn lảm nhảm, cúp điện thoại: "Đồ vô dụng, một lũ vô dụng."
Nàng mặt mày đen lại ngồi trên ghế đầy bừa bộn, nhìn món ăn chẳng đâu vào đâu: "Tô Tâm Tâm đồ tiện nhân, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lục Văn Châu hỏa tốc đến bệnh viện, nhìn Tô Tâm Tâm nằm trên giường bệnh, toàn thân nóng ran, nhíu mày: "Nàng sao vậy?"
Chu Yến Thần ngồi bên cạnh, thản nhiên nói: "Bị bỏ thuốc."
Lục Văn Châu híp mắt nhìn Chu Yến Thần, cười lạnh: "Chu Yến Thần, ngươi muốn chết?"
Hắn xông lên túm cà vạt Chu Yến Thần, sức lực kinh người khiến Chu Yến Thần bất ngờ bị nghẹn cứng cổ.
Nhìn ánh mắt giận dữ của Lục Văn Châu, Chu Yến Thần cũng bực bội: "Là Trương Hiên Vũ làm, ta hảo tâm cứu cháu gái ngươi, ngươi trút giận lên ta làm gì?"
Nghe vậy, Lục Văn Châu buông lỏng cà vạt của hắn, mặt âm trầm cười nói: "Trương Hiên Vũ đúng không?"
Hắn móc điện thoại ra, ra lệnh cho thủ hạ lập tức tìm Trương Hiên Vũ ra dạy dỗ cho một trận.
"A, khó chịu quá."
Tô Tâm Tâm nằm trên giường, nàng cảm thấy mình như lún vào vũng bùn, khó thở.
Lục Văn Châu gọi bác sĩ đến, "Vì sao nàng còn khó chịu vậy?"
Bác sĩ bất lực nói: "Đã cho uống thuốc, có điều dược hiệu thuốc mê mạnh quá, Tô tiểu thư có thể phải chịu thêm."
"Uống nước, ta muốn uống nước."
Tô Tâm Tâm mơ màng khẽ nói, nàng vô thức liếm bờ môi trắng bệch.
Vì nóng mà nàng không ngừng kéo quần áo của mình.
Lục Văn Châu quay đầu nhìn Chu Yến Thần vẫn còn trong phòng bệnh, ra lệnh đuổi khách: "Cảm ơn Chu tổng đã giúp đỡ, nhân tình này Lục mỗ ghi nhớ, nếu không còn việc gì thì Chu tổng có thể đi rồi."
Chu Yến Thần nhìn Tô Tâm Tâm nằm trên giường, y phục xộc xệch, cũng cảm thấy mình ở đây không tiện, liền biết ý rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, hắn chợt khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay người nhìn Lục Văn Châu đang cẩn thận từng chút đút nước cho Tô Tâm Tâm, vẻ mặt suy tư.
"Lục Văn Châu này không giống đang chăm sóc cháu gái, mà giống đang chăm sóc bạn gái hơn."
Chu Yến Thần giật mình, trách không được lần nào cũng thấy kỳ lạ, mà không nói được ra, thì ra là vậy.
Hắn quay đầu, để xác thực phỏng đoán của mình, hắn bảo thư ký đi điều tra thân thế của Tô Tâm Tâm.
Hắn nhếch mép hướng cửa bệnh viện đi.
Thư ký không hiểu, thấy tổng tài vui vẻ như vậy, không nhịn được hỏi thăm: "Tổng tài, ngài có chuyện gì vui sao?"
Chu Yến Thần khóe miệng càng cong lên: "Chuyện càng lúc càng thú vị."
Trong phòng bệnh, Tô Tâm Tâm dựa vào ngực Lục Văn Châu, uống nước nhưng không hết khát, nàng khó chịu cựa quậy trong lòng hắn, như thể làm vậy có thể xoa dịu đau đớn.
Lúc này nàng chỉ muốn buông thả để giải thoát, nàng chủ động hôn hắn, lưỡi khẽ liếm mí mắt, dùng răng gặm môi hắn và vành tai.
Nước bọt vương đầy trên mặt hắn, Lục Văn Châu né tránh.
Bị nàng liếm láp, ánh mắt Lục Văn Châu cũng trở nên khác thường, hắn kiềm chế dục vọng của bản thân lúc này, kéo Tô Tâm Tâm ra nói: "Tô Tâm Tâm, ngươi nhìn rõ ta là ai không?"
Lục Văn Châu gần như bị chọc cười, kéo nàng xuống, chưa được vài giây lại bị quấn lấy.
Hắn bị nàng làm cho ngứa ngáy khó chịu, tìm đến môi lưỡi của nàng, hung hăng như phát tiết, xoa nắn cơ thể nàng.
Tô Tâm Tâm kêu rên, môi dưới ứa ra một chút máu.
Lúc này Tô Tâm Tâm mới hơi tỉnh táo một chút, mở to mắt thấy là Lục Văn Châu, tâm mới nhẹ nhõm: "Lục Văn Châu."
Nàng gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, chỉ có vậy nàng mới nhịn không được mà ghì chặt cổ hắn, dập tắt cái thứ tà hỏa trong người.
Lúc này, bác sĩ thấy bọn họ quan tâm quá mức, cũng tốt bụng lên tiếng: "Thật ra, cho dù uống thuốc cũng không thể hết ngay được, về sau còn bị sốt cao."
Lục Văn Châu khó chịu nhìn ông: "Không còn cách nào khác sao?"
Bác sĩ ngập ngừng một chút: "Đây là mị dược, phải làm chuyện nam nữ thì mới trị tận gốc được."
Nói xong, Tô Tâm Tâm đau đớn vùng ra khỏi vòng tay hắn: "Ta không muốn."
Lục Văn Châu bật cười: "Mẹ nó ngươi đúng là đồ ngốc, bị người ta bỏ thuốc ta không biết chắc."
Tô Tâm Tâm tủi thân ôm lấy mình ngồi một góc trên giường bệnh, tóc dán vào mặt, nhắm mắt lại trông thật đáng thương.
Lục Văn Châu không nỡ thở dài: "Không làm vậy, ngươi sẽ phát sốt."
Tô Tâm Tâm gắt gao ôm cánh tay mềm của mình, mắt đỏ hoe nhìn Lục Văn Châu: "Ta đã chuẩn bị rời xa ngươi, ta không muốn có bất cứ liên hệ gì với ngươi nữa, ta không muốn ..."
Nàng há hốc miệng, cổ họng khô khốc, khàn giọng nói tiếp: "Ta không muốn cứ mập mờ như vậy với ngươi nữa."
Nghe vậy, Lục Văn Châu mềm lòng, hắn vuốt mái tóc ướt đẫm của nàng: "Được rồi, ta không động vào ngươi."
Tô Tâm Tâm lúc này mới an tâm nằm xuống giường, suốt đêm nàng đều mơ ác mộng, toàn thân nóng ran, sốt cao không ngừng.
Lục Văn Châu cẩn thận lau mồ hôi trên trán và người ướt đẫm cho nàng.
Nhìn Tô Tâm Tâm đau đớn như vậy, Lục Văn Châu trong lúc nàng mê man đã gửi tin nhắn cho thủ hạ phải cho Trương Hiên Vũ một trận thích đáng, đừng bận tâm đến việc hắn có phải người nhà Âu Dương hay không.
"Lục Văn Châu, ta khó chịu quá."
Nửa đêm, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chất lỏng chảy tí tách.
Lục Văn Châu ngồi bên giường bệnh của nàng, ánh mắt u ám nhìn nàng, cùng với đó là ánh lửa đỏ nhấp nháy kẹp giữa các ngón tay của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận