Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 6: Hống nàng (length: 7981)

Trở về phòng thư ký, nàng liền bắt đầu viết đơn xin từ chức. Đến buổi chiều, đồng nghiệp bàn bên vừa ăn dưa hóng chuyện, vừa từ bên ngoài xông vào.
"Mọi người nghe nói chưa? Lưu Thao bộ phận thiết kế bị đuổi việc rồi."
Tô Tâm Tâm đột nhiên ngẩng đầu, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên.
Là Lục Văn Châu gửi Wechat.
"Ta ở bãi đỗ xe ngầm, xuống đây."
Lại là giọng điệu ra lệnh.
Tim Tô Tâm Tâm đột nhiên đau nhói một thoáng, nhưng vẫn là đi.
Nàng vừa đến ga ra tầng hầm, cánh tay bị mạnh mẽ túm lấy, ngay sau đó, là nụ hôn mạnh bạo của người đàn ông.
Không phải nói quan hệ của bọn họ không có gì sao?
Vậy đây là cái gì?
Hắn xem nàng là cái gì?
Bạn giường? Hay là một cô gái gọi đến rồi đuổi đi?
Dạ dày Tô Tâm Tâm đột nhiên trào lên, "Ọe."
Nàng đẩy Lục Văn Châu ra, quay đầu về phía cửa sổ bắt đầu nôn khan.
Sắc mặt Lục Văn Châu tối sầm lại đáng sợ, nhấc cánh tay nàng lên, một tay khác thuận thế giữ lấy cằm nàng, nghiến răng từng chữ, "Tô! Tâm! Tâm!"
Nhìn chằm chằm vào cổ nàng thon dài, đôi mắt dài hẹp của Lục Văn Châu hơi híp lại, khẳng định nói, "Ngươi có thai rồi."
Hắn còn tưởng rằng nàng khó chịu với hắn mới nôn, nghĩ lại, hình như là nôn nghén.
Tô Tâm Tâm châm biếm cong khóe môi.
Có thai?
Nàng có tư cách có thai sao?
"Ta đưa ngươi đến bệnh viện." Vẻ mặt Lục Văn Châu lạnh lùng, giống như nếu nàng có thai, hắn sẽ lập tức vứt bỏ đứa bé vậy.
Vậy nàng còn đi bệnh viện làm gì?
Tự rước nhục sao?
Sắc mặt Tô Tâm Tâm hiện lên vài phần nhẫn nại, "Không cần, ta không có thai, chỉ là sáng nay ăn bị đau bụng, nên mới cứ nôn thôi."
Trong ánh mắt thăm dò của Lục Văn Châu, đầu ngón tay nàng dùng sức nắm lấy tờ giấy 'Không mang thai' báo cáo khám thai, ném trước mặt hắn, như là trả lời hắn, hay là đang chế giễu hắn.
"Có thể thả ta đi chưa?"
Tô Tâm Tâm xuống xe, thân hình loạng choạng muốn ngã, đuôi mắt đỏ hoe đáng thương.
Bàn tay nắm chặt tờ báo cáo càng lúc càng siết mạnh, vẻ mặt hắn càng băng lãnh, vào thời khắc mưa gió sắp đến, ngón tay thon dài của hắn luồn vào sau cổ áo Tô Tâm Tâm, đem người như phát điên muốn trốn chạy kéo lại vào xe.
Tô Tâm Tâm như rơi vào hầm băng, nhắm mắt cam chịu lúc chuẩn bị bị hắn tùy ý đòi hỏi trong xe, chỉ thấy hắn xé tan báo cáo, "Dưỡng thân thể cho tốt, thế nào cũng sẽ có thai."
"Ta đưa ngươi đến bệnh viện kiểm tra."
Khi tài xế bắt đầu cho xe chạy, Tô Tâm Tâm từ chối.
Có hay không đứa bé, đối với nàng mà nói, không quan trọng.
Sau khi dưỡng tốt thân thể thì sao?
Tiếp tục làm tình nhân của hắn, bị hắn và Âu Dương Lam trong hôn nhân sỉ nhục.
Nàng không làm, nàng không làm một con giáp ba chân không thể xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, về sau chỉ xem hắn như là cậu út đáng kính của mình thôi.
"Lục tổng, bây giờ là giờ làm việc, ta muốn trở về giải quyết công việc, mời anh dừng xe."
Giọng của nàng xa cách, dường như bọn họ chỉ là quan hệ nhân viên với cấp trên.
"Nghe lời, ta đưa em đến bệnh viện." Khuôn mặt Tô Tâm Tâm không chút máu, không đưa đến bệnh viện hắn không yên tâm.
Trong giọng nói lạnh lùng của hắn hiếm hoi có thêm vài phần ấm áp, dường như hắn cũng rất quan tâm đến nàng.
Tô Tâm Tâm quyết tâm đập vào cửa xe, cửa xe vẫn đứng im không nhúc nhích, nàng bộc lộ sự quật cường.
Mỗi một tấc trên người nàng đều có thể kéo theo thần kinh của hắn, thấy nàng vặn vẹo thân thể, hắn trầm giọng, khí tức lạnh lẽo lập tức bao phủ nàng.
Tấm chắn được nâng lên cùng lúc, đôi môi của Lục Văn Châu đã xâm chiếm giữa môi răng nàng.
Nước mắt tuôn rơi bị Lục Văn Châu mút lấy, Tô Tâm Tâm đang chìm đắm vào đó bỗng nhớ đến lời Tô Tâm Mai nói về hôn ước, ngực truyền đến từng đợt tê dại đau nhói, đè chặt bàn tay đang muốn giật áo liên của nàng, ánh mắt nàng tràn đầy lý trí.
"Lục tổng, ta không phải là tình nhân được anh bao nuôi, ta là cháu gái của anh, xin anh chú ý chừng mực."
Nàng dùng hết sức lực nói ra lời mà hai người bọn họ đều tỉnh táo dưới sự khao khát chiếm đoạt điên cuồng của Lục Văn Châu.
Mặc dù đã dùng tấm chắn cách ly, nhưng hơi lạnh theo xâm nhập xuống bàn chân của người tài xế, khiến người lạnh cóng không giữ được tay lái mà đâm thẳng vào hòn đá to cỡ nắm tay.
Tô Tâm Tâm va vào lồng ngực Lục Văn Châu, vẻ u ám tản đi, khóe môi Lục Văn Châu hơi cong, mái tóc Tô Tâm Tâm rối tung, vạt áo trượt xuống để lộ ra dáng vẻ con cừu non đợi làm thịt đáng yêu cầu vuốt ve.
Hắn tâm trạng vui vẻ kéo cô lên, để cô ngồi trên đùi hắn.
Ước chừng một lúc, hắn cảm giác có thứ gì đó ẩm ướt ở nơi cô ngồi trên đùi mình, sau một hồi lay động, vùng bụng dưới như có luồng nhiệt nóng bỏng dâng lên cùng cảm giác đau nhức mơ hồ, nàng sợ hãi.
Mấy hành động sau đó, Lục Văn Châu nhìn thấy vệt máu trên chiếc quần trắng của nàng, biểu cảm của Lục Văn Châu nứt vỡ, Tô Tâm Tâm thu mình vào tư thế của sinh viên năm nhất đang lấp vào gầm xe.
Cuối cùng, chiếc xe đến bệnh viện, đến khu nhà trọ nhỏ của Tô Tâm Tâm.
Hốt hoảng chạy vào phòng tắm Tô Tâm Tâm quên đóng cửa, sau khi rửa xong nàng mới phát hiện trong nhà trọ không có dự trữ băng vệ sinh.
Xuyên qua cửa phòng tắm, có thể thấy Lục Văn Châu đang ngồi trên ghế salon.
Không ai giúp được, Tô Tâm Tâm bất lực ngồi xổm ở trong phòng tắm.
Muốn khóc, nhưng sợ Lục Văn Châu nghe thấy.
Nửa giờ sau, chân Tô Tâm Tâm ngồi xổm đến tê dại, cam chịu số phận bấm vào ứng dụng gọi đồ ăn, bảo người ta đưa băng vệ sinh đến, còn chưa đặt hàng xong thì cửa phòng tắm cốc cốc bị gõ vang.
"Mở cửa."
"Không mở cửa, là vẫn muốn ngồi xổm trong phòng tắm sao?"
Hôm nay hắn đã nhường nhịn Tô Tâm Tâm nhiều hơn chút, nhưng với người đang ở vị thế thượng đẳng như Lục Văn Châu mà nói, độ nhẫn nại có giới hạn, nếu không mở cửa, e rằng hắn sẽ phá nát phòng tắm.
Không muốn tốn tiền sửa phòng tắm, Tô Tâm Tâm chịu đựng cơn đau nhức tê dại ở bàn chân, đi mở cửa phòng tắm.
Cảm giác choáng váng khi vừa đột ngột đứng lên vẫn chưa hết, cửa vừa mở ra nàng liền ngã vào vòng tay Lục Văn Châu, hơi nước đọng trên áo vest Lục Văn Châu, nhìn người phụ nữ đứng cũng không vững trong lòng, Lục Văn Châu kéo lại áo choàng tắm cho nàng, sau đó lại ôm người trở vào phòng tắm.
"Đồ em mua đến rồi, em...."
Trước mắt Tô Tâm Tâm vẫn là một màu đen, nhìn thấy Lục Văn Châu lấy băng vệ sinh từ túi hàng màu đen, mặt nàng đỏ bừng.
Hắn... Đi mua băng vệ sinh!
Nhìn cả túi hàng to, cảm giác quẫn bách khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Nhưng khi Lục Văn Châu thản nhiên nói muốn giúp nàng, mặt nàng nóng hầm hập, "Anh ra ngoài đi, tôi không cần anh."
Trong túi có đủ loại băng vệ sinh đủ màu sắc hình dạng, sau khi lấy một cái dùng bình thường thay xong, Tô Tâm Tâm đứng trong phòng tắm rất lâu không thể nào bình tĩnh lại.
Trong phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa, Tô Tâm Tâm không đi xem, cảm thấy Lục Văn Châu đã rời khỏi nhà mình, nàng dùng bàn tay ướt sũng vỗ vỗ lên mặt, đợi cho vết đỏ từ trên mặt biến mất, nàng mới ra ngoài.
Bước chân vừa bước đi, cơn đau âm ỉ dưới bụng truyền thẳng đến tứ chi, Tô Tâm Tâm đau đến mức hoa mắt, càng đứng không vững.
Thấy vậy, lông mày Lục Văn Châu hơi nhíu lại, hắn cầm nước nóng và thuốc giảm đau đưa cho nàng, "Uống thuốc đi."
Tô Tâm Tâm liếc nhìn nước ấm và thuốc trên tay hắn.
Nàng không định giày vò bản thân thêm, liền nhận lấy uống hết thuốc.
Sau mười mấy phút, Tô Tâm Tâm đã uống thuốc giảm đau thiếp đi, Lục Văn Châu lại lần nữa ôm người về xe.
"Bảo quản gia gọi điện cho bác sĩ gia đình."
Lục Văn Châu lạnh lùng vứt lại một câu, tấm chắn lại được nâng lên.
Trên đường, Lục Văn Châu cởi áo khoác ra đắp lên bụng dưới cho Tô Tâm Tâm, ngón tay nóng hổi lật áo nàng lên, nhiệt lượng truyền vào chỗ nàng đau đớn, tiếng rên rỉ của nàng cùng chiếc xe dừng lại cùng lúc.
Khi cánh cửa xe mở ra, Lục Văn Châu liếc mắt lạnh lùng với quản gia, "Bác sĩ Trương đâu.."
Bạn cần đăng nhập để bình luận