Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 77: Đừng có lại xuất hiện ở ta sinh sống (length: 7576)

"Tống Kỳ, bây giờ lập tức cho ta ném Trương Hiên Vũ đến Châu Phi, để cho hắn vĩnh viễn không có cơ hội về nước!"
Lời này vừa nói ra, Trương Hiên Vũ tuyệt vọng nằm trên mặt đất, bên miệng còn niệm: "Sao có thể, ngươi không phải đã đi rồi sao?"
Không ai trả lời, Tống Kỳ để cho thủ hạ cứ vậy xách hắn như xách rác rưởi lôi đi khỏi phòng.
Tống Kỳ nhìn hai người, biết điều nói: "Tổng tài, ta ở bên ngoài bảo vệ."
Nói xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Văn Châu cởi quần áo nàng ra, nhìn làn da Tô Tâm Tâm hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có vài vết thương nhỏ, trái tim treo lơ lửng của hắn mới thả xuống được.
Tô Tâm Tâm lại không kìm được ôm chặt lấy hắn, hàng mi tỉ mỉ thon dài của nàng run rẩy, hai đầu lông mày đau khổ không hề che giấu, "Lục Văn Châu, cuối cùng ngươi cũng đã đến."
Tô Tâm Tâm run rẩy không chịu buông hắn ra, chỉ có trong ngực hắn mới có thể khiến tâm trạng kinh hoảng của nàng lắng lại.
Cảm nhận được áo trong ướt át, Lục Văn Châu toàn thân cứng đờ, khoảnh khắc vừa nhìn thấy nàng vết máu loang lổ mà nằm trên giường, mọi tình cảm giấu sâu trong lòng không dám nghĩ lại vào thời khắc đó bùng nổ ra.
Nhưng bây giờ trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nức nở mơ hồ của Tô Tâm Tâm cùng sự run rẩy từ cơ thể nàng truyền đến, Lục Văn Châu cũng không thể kiềm được.
"Ngươi ngu ngốc à?"
"Không phải ngươi đặc biệt hung hăng trước mặt ta sao, sao lại dễ dàng để Trương Hiên Vũ tra tấn thành thế này?"
"Ngươi còn dám nửa đêm một mình đi Tiểu Lộ, ngươi không sợ chết sao?"
Âm thanh Lục Văn Châu mang theo tức giận, thần sắc lạnh lùng, lời nói ra khiến trái tim vừa mới ấm lên của Tô Tâm Tâm lại lần nữa lạnh băng.
Nàng ngừng khóc, từ trong ngực hắn đi ra, "Cho nên ta phải bị các ngươi ức hiếp sao?"
"Cuộc sống của ta vốn đã trở về bình thường, là các ngươi hết lần này đến lần khác đến quấy rầy cuộc sống của ta, tại sao còn trách ta?"
"Ngươi không biết hai ngày này ta đã dằn vặt đến mức nào."
"Ngươi..."
Tô Tâm Tâm nghẹn lời, nước mắt nàng theo tiếng nói càng tuôn ra càng nhiều, cuối cùng, hàng mi không chịu nổi hơi nóng của nước mắt, từng chuỗi nước mắt cứ thế ào ạt rơi xuống.
Tô Tâm Tâm bụm mặt, nước mắt trào ra từ kẽ tay, bi thương khóc nức nở.
"Sao còn muốn đến trách ta."
"Vì sao nhất định là ta."
"Vì sao ta phải gặp phải những điều này!"
"Vì sao!"
Tô Tâm Tâm khóc thấu tim gan, khóc đến toàn thân run rẩy, vốn đã mảnh mai, giờ mặc áo khoác ngoài của Lục Văn Châu càng lộ ra vẻ rộng thùng thình, khiến người ta không khỏi sinh thương hại cùng đau lòng.
Lục Văn Châu cứng đờ đưa tay, sờ lên tóc nàng, trái tim chua xót khiến hắn nhíu chặt mày: "Thật xin lỗi, ta..."
Tô Tâm Tâm ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, "Đừng nói nữa."
Trong đáy mắt nàng sự dứt khoát kiên quyết lạ thường khiến Lục Văn Châu hoảng sợ.
"Ta vô cùng cảm ơn ngươi đã đến cứu ta, thật."
Tô Tâm Tâm quật cường lau sạch nước mắt trên mặt, giọng nghẹn ngào: "Nhưng về sau ngươi không thể tùy tiện xâm nhập vào cuộc sống của ta như vậy nữa."
Tô Tâm Tâm nhìn Lục Văn Châu, "Cuộc sống của ta thật không chịu đựng nổi nhiều sự giày vò như thế."
Nói xong, nàng cúi đầu, sống lưng nhô lên như lưỡi dao, tựa như đang gánh chịu vô vàn sự hành hạ.
Lục Văn Châu lúc này mới giật mình nhận ra, nàng... từ khi nào đã gầy đến vậy.
Gầy đến mức khiến trái tim hắn nhói đau, những cơn đau âm ỉ trong lòng khiến hắn khó thở, hắn muốn ôm chặt nàng nhưng cánh tay cứ vậy cứng đờ giơ lên, tựa như với những lời nói của nàng hắn sinh ra cảm giác khó chịu mãnh liệt, con ngươi đen nhánh nhanh chóng phủ lên một tầng quang trạch.
Đến khi hắn hoàn hồn thì Tô Tâm Tâm đã rời đi.
Trong phòng trống rỗng, chỉ còn tiếng trái tim tan vỡ của Lục Văn Châu.
"Tổng tài, có vài lời không biết có nên nói hay không."
Tống Kỳ nhìn Lục Văn Châu đang cúi đầu ngồi trên sofa không nói.
Lục Văn Châu không ngẩng đầu, cũng không biết có nghe hắn nói hay không.
Nhưng Tống Kỳ vẫn muốn nói, Tô Tâm Tâm cũng là cô bé mà hắn từ nhỏ đến lớn quen biết, vốn dĩ là một sinh mệnh tươi tắn vậy mà giờ đây lại bị tra tấn trở nên trầm lặng ít nói, trông thấy nàng trải qua những chuyện đó, thật không đành lòng.
"Cho dù tổng tài cùng Tô tiểu thư dây dưa không rõ, cũng sẽ không có kết quả."
"Ngoài mặt ngài là tiểu thúc của nàng, nhưng ai cũng biết nàng chỉ là đứa con mà Tô phu nhân mang về, không xứng với ngài. Nếu như mọi người biết được quan hệ giữa ngài và nàng, khả năng những lời đàm tiếu sẽ đè sập nàng."
"Nếu như ngài cưỡng ép nhốt nàng bên người, chỉ sợ Tô tiểu thư chắc chắn giống như con chim sẻ trong lồng giam, vĩnh viễn không có tự do, nàng sẽ không hạnh phúc."
"Nàng ở bên ngoài càng gầy đi, nguyên nhân ta nghĩ chắc tổng tài cũng đoán ra được."
Lời của Tống Kỳ từng chữ từng câu rơi vào tai Lục Văn Châu, lực nặng của ngôn từ làm tai hắn phát ra những âm thanh vù vù, kéo theo đó là trái tim cũng bắt đầu đau nhức không thôi.
Rất lâu sau "Tống Kỳ, đặt vé máy bay đi, chúng ta về."
Giọng điệu của Lục Văn Châu bình thản, giờ phút này tay hắn đặt lên hai chân, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt một mảnh tang thương, tan nát, hơi khom lưng, như thể bị lăng trì trăm ngàn lần một cách chán chường. Tống Kỳ nhìn thấy bên trong mà xót xa. Cung kính gật đầu: "Vậy tôi đi làm ngay."
Tô Tâm Tâm trở lại nhà trọ, nằm trong bồn tắm, cứ hết lần này đến lần khác lau chùi thân thể, dù là toàn thân bị xoa đến đỏ ửng cũng không dừng tay.
Bàn tay đầy mỡ của Trương Hiên Vũ trên người nàng khi nãy để lại cảm xúc khiến Tô Tâm Tâm khó mà chịu đựng nổi, chỉ muốn tẩy sạch chính mình.
Gửi tin nhắn cho lão sư nói với hắn rằng mình muốn nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe.
Dù là Tằng lão gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, Tô Tâm Tâm cũng không bắt máy, giờ phút này nàng chỉ muốn ở trong phòng, thả lỏng bản thân cho thật tốt, để bản thân tiếp tục sống.
Phát hiện ra Tô Tâm Tâm có thể gặp chuyện gì đó nên Tằng lão cũng chỉ gửi tin nhắn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, việc học ở trường hay nhiệm vụ đều không cần vội.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua, Tô Tâm Tâm mới thu xếp xong cảm xúc, nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của mình, nhặt thỏi son trên bàn tô điểm thêm chút sắc khí.
Trở lại trường học, Tằng lão có thể thấy rõ mấy ngày nay nàng gầy đi không ít, không khỏi đau lòng: "Đứa nhỏ ngốc, làm gì cũng đừng có bạc đãi bản thân như vậy, xem con gầy chưa kìa."
Tô Tâm Tâm nhìn ánh mắt đau lòng của Tằng lão, cố gắng kéo khóe môi lên: "Không có gì, chỉ là không có khẩu vị."
Haizz.
Tằng lão thở dài, "Vậy con muốn nói với ta chuyện gì đã xảy ra mấy ngày nay không?"
Tô Tâm Tâm im lặng lắc đầu.
Tằng lão xoa đầu nàng, sớm đã xem nàng như con mình mà yêu thương: "Vậy không nói nữa, mọi chuyện qua hết rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Mấy ngày tiếp theo, Tô Tâm Tâm càng ngày càng trầm lặng, ngày thường trừ việc ở trong phòng làm việc thì chính là một mình về nhà trọ, dáng vẻ này khiến Tằng lão vô cùng đau lòng, có phải nên tổ chức hoạt động cho các đồ đệ tham gia chính là để cho nàng có thêm cơ hội giao lưu.
Những tác phẩm mà nàng thiết kế cũng càng ngày càng rực rỡ.
Còn từ sau cái ngày cãi nhau đó, Lục Văn Châu liền không liên lạc với nàng nữa, hắn cũng không xuất hiện nữa.
Mà Lục Tử San sau một thời gian kiên trì học tập, thì hoàn toàn không thấy bóng dáng, tự cho mình là đã học được rồi nên nàng trực tiếp làm trước mặt mọi người, chờ đợi Tô Tâm Tâm khi trở về nước có thể chấp nhận lời khiêu chiến của nàng.
Nàng muốn đánh bại Tô Tâm Tâm!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận