Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 52: Về sau thêm chút đầu óc (length: 7601)

Trương Hiên Vũ hung hăng quạt vào mặt nàng, "Mẹ nó, đừng có ép ta, không uống rượu mời thì uống rượu phạt."
Trương Hiên Vũ tàn bạo bóp má nàng: "Lão tử đã quá kiên nhẫn với ngươi rồi."
Nói xong, hắn liều lĩnh dùng sức giật quần áo của nàng.
Tô Tâm Tâm nằm trên ghế salon, đôi mắt tuyệt vọng và trống rỗng không nhúc nhích nhìn chằm chằm lên trần nhà, vết tay in trên mặt khiến cả người nàng bơ phờ không chịu nổi.
Nhìn thân thể trắng như tuyết, ánh mắt Trương Hiên Vũ không còn che giấu dục vọng, "Thật đẹp."
Trương Hiên Vũ ôm chặt lấy thân thể nàng, tay bóp lấy đỉnh núi của nàng, "Cảm giác này thật sự quá tuyệt vời."
Hắn nâng mặt Tô Tâm Tâm lên, hôn tới, cạy mở hàm răng của nàng, chuẩn bị hung hăng mút mát.
Tô Tâm Tâm bất động mặc hắn bài bố, nếu hôm nay bị làm nhơ bẩn, nàng cũng không muốn sống nữa, "Lão thiên cũng không mong nàng tốt lên, hết lần này đến lần khác trêu đùa nàng, khiến nàng rơi xuống tuyệt cảnh như vậy."
Nàng đau khổ nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống sau tai không rõ tung tích.
Mà Trương Hiên Vũ chuẩn bị cởi quần thì nghe thấy ầm một tiếng, cửa bị mở ra.
Nhìn Lục Văn Châu lại xuất hiện, Trương Hiên Vũ chỉ thấy quá xui xẻo: "Mẹ nó, ngươi lại tới phá đám chuyện tốt của lão tử?"
Lục Văn Châu nhìn Tô Tâm Tâm nằm bất động trên ghế salon, toàn thân trần truồng, chỉ thấy trong lồng ngực nổi lên cơn giận dữ, hắn nghiến răng nghiến lợi, vị máu tanh tràn ra.
Lúc này hắn mặc áo sơ mi đen, cúc áo nới lỏng, cổ áo tùy ý lật, tay cầm áo khoác âu phục đã cởi ra, bờ vai rộng và đôi chân dài đứng trong tầng hầm chật chội, ánh đèn trắng chiếu vào mặt hắn tạo thành một vệt bóng tối, nhưng vẻ u ám và hung ác trên mặt hắn quá đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
"Vậy thì thật xin lỗi, đã làm gián đoạn nhã hứng của ngươi."
Hắn nghiến răng chậm rãi nói, rồi trực tiếp xông lên đạp hắn ngã xuống đất.
Trương Hiên Vũ nhổ một búng máu xuống đất, không cam tâm bò dậy: "Ngươi đã có biểu tỷ ta, mà vẫn còn không cam tâm muốn ngủ Tô Tâm Tâm, nghĩ tới thân thể của nàng khiến người ta không kiềm lòng được, chẳng trách ngươi không biết xấu hổ lại làm ra cái loại chuyện loạn luân này."
Trương Hiên Vũ không sợ chết khiêu khích, Lục Văn Châu chỉ hơi nhếch khóe miệng, hắn khoác áo âu phục lên người Tô Tâm Tâm, đứng dậy, nheo mắt nhìn hắn, "Nói tiếp đi."
"Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta hai lần, ta không trách ngươi, bây giờ ngươi rời đi, chuyện cũ bỏ qua, nếu không thì…"
Chưa nói hết câu, một quyền bạo lực giáng xuống, Trương Hiên Vũ lập tức lại ngã nhào trên sàn nhà, mắt Lục Văn Châu đỏ ngầu, ngay tức khắc nắm lấy cổ hắn, tiếp tục đấm đá, chiêu chiêu đều đánh vào mặt đối phương. Trương Hiên Vũ vốn đã yếu hơn Lục Văn Châu, rất nhanh đã không còn sức phản kháng.
Trương Hiên Vũ co ro nằm trên mặt đất, không cam lòng nói: "Ta nể ngươi là anh rể, mà hết lần này tới lần khác phá đám chuyện tốt của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lục Văn Châu kéo cổ áo hắn, nắm đấm lại giáng xuống: "Tốt, nói tiếp đi."
Rất nhanh, nắm đấm dính máu, nhìn Trương Hiên Vũ đang hấp hối, hắn phát ra cảnh cáo cuối cùng: "Ta đã cho ngươi cơ hội, lần sau ta biết sẽ trực tiếp giết ngươi."
Nhìn Trương Hiên Vũ hôn mê, Lục Văn Châu chỉ thở dốc nặng nhọc, đứng dậy, nhìn hắn như thể nhìn rác rưởi.
Quay đầu nhìn Tô Tâm Tâm thần chí không rõ, nhìn vết đỏ trên mặt nàng, chỉ thấy trái tim quặn thắt, mặt lạnh tanh ôm nàng rời khỏi đây.
Trên đường đi, Tô Tâm Tâm không ngừng lẩm bẩm: "Xin ngươi thả ta ra, để ta đi thi đấu, ta nhất định phải đi thi đấu."
"Không muốn, không muốn cởi quần áo của ta, ta muốn đi thi đấu."
"..."
Lục Văn Châu nhíu mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng qua gương chiếu hậu, nghe những lời nàng nói, nhìn vẻ chật vật và yếu đuối của nàng, gân xanh nổi lên trên tay đang nắm vô lăng, trong mắt tràn đầy nhẫn nhịn, chân ga đạp càng lúc càng mạnh.
Mà Trịnh Duệ vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của Tô Tâm Tâm, không biết nàng bị Tô Tâm Mai tìm tới.
Hắn đang lo lắng vạn phần tìm kiếm tung tích Tô Tâm Tâm, cứ nghĩ đến lúc này nàng đang tuyệt vọng bị giam lỏng, hoặc có thể gặp chuyện gì đáng sợ, liền khiến Trịnh Duệ không thở nổi.
Rất nhanh, Chu Yến Thần biết được tung tích thì liền theo Trịnh Duệ tới nhà Trương Hiên Vũ.
Nhìn Trương Hiên Vũ hôn mê trong tầng hầm cùng quần áo của Tô Tâm Tâm.
Trịnh Duệ nhìn thấy nội y vứt trên ghế salon, ngay tức khắc mắt đỏ ngầu, "Đồ súc sinh."
Hắn xông lên, nhìn Trương Hiên Vũ vẫn còn hôn mê trên mặt đất, nắm đấm lại giáng xuống.
"Ta muốn giết ngươi!"
Mắt Trịnh Duệ đỏ ngầu, hung hăng đấm đá Trương Hiên Vũ đang hôn mê.
Nhìn sắc mặt xanh xao của Trương Hiên Vũ, Chu Yến Thần sợ Trịnh Duệ đánh chết hắn, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
Hắn giữ lấy Trịnh Duệ đang tràn ngập sát khí: "Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm tung tích Tâm Tâm. Loại người này không đáng để ngươi tốn thời gian."
Chu Yến Thần nhìn đống quần áo một nơi, sợ Tô Tâm Tâm gặp chuyện bất trắc.
Trịnh Duệ lúc này mới hoàn hồn, "Đúng, ta phải nhanh chóng tìm Tâm Tâm, nàng nhất định đang rất sợ, ta phải tìm thấy nàng."
Trịnh Duệ vừa nói vừa lảo đảo rời khỏi tầng hầm, Chu Yến Thần đi theo sau hắn cũng không giấu nổi nỗi lo âu.
Hôm sau, Lục Văn Châu một mực túc trực bên giường bệnh của Tô Tâm Tâm, nhìn nàng chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn mình.
Lục Văn Châu cố kìm nén những cảm xúc khác thường trong lòng, biết rõ nàng đang nghĩ gì, bình tĩnh nói: "Ngươi không bị hắn làm bẩn."
Nghe vậy, Tô Tâm Tâm trắng bệch tự giễu nở nụ cười: "Đây là lần thứ mấy anh cứu tôi rồi?"
Lục Văn Châu nhìn vẻ bơ phờ suy yếu của nàng, cũng không nói ra những lời trào phúng: "Sau này thêm chút đầu óc, đừng dễ dàng mắc lừa, đây là lần thứ mấy bị bỏ thuốc rồi?"
Tô Tâm Tâm không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lờ mờ nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao anh biết tôi ở nhà hắn?"
Lục Văn Châu đứng lên, châm thuốc, đi đến bên cửa sổ: "Trợ lý của tôi phát hiện hành tung gần đây của Tô Tâm Mai quỷ dị, liền phái người đi theo cô ta."
Tô Tâm Tâm đã hiểu, không hỏi thêm nữa.
Lục Văn Châu hút thuốc, ngẩng đầu chậm rãi nhả khói, khói mù lượn lờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Một lát sau, hắn liền rời bệnh viện đi công ty xử lý hội nghị, trước khi đi nhìn Tô Tâm Tâm đang nằm trên giường nhìn mình, bàn tay nắm chặt lấy chốt cửa: "Em nghỉ ngơi cho tốt."
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Tô Tâm Tâm không kịp nói lời cảm ơn.
Nhân lúc hắn đi công ty, nàng liền lột kim tiêm, đứng dậy chuẩn bị đi đến nơi thi đấu, nàng không thể bỏ qua lần thi đấu này.
Mà Trịnh Duệ, người đã tìm ròng rã một ngày một đêm, giờ phút này đang chán chường ngồi ở hiện trường, mong chờ nàng có thể đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thời gian thi đấu đã đến, dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nhao nhao thể hiện sự hiện diện.
"Sao không thấy bóng dáng Tô Tâm Tâm đâu?"
"Có lẽ là cô ta biết rõ thiết kế ở hiện trường, sợ việc mình mua thiết kế bị phát hiện nên không dám xuất hiện rồi hả? Ha ha ha."
"Tôi biết ngay mà, cô ta nhất định là dựa vào đàn ông mới có được vị trí số một."
"May mà vòng 2 thi đấu, nếu không người như cô ta đoạt giải nhất, thì thật là bất công với Lục Tử San."
".. . . . ."
Lục Tử San nhìn những bình luận ngày càng nghiêm trọng trong phòng phát sóng trực tiếp, đắc ý lộ ra nụ cười.
"Tô Tâm Tâm, tốt nhất là cô đừng xuất hiện cùng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận