Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 101: Tuyên bố diễn thuyết (length: 7601)

Tô Tâm Tâm trong câu chữ cũng trần trụi xa cách và băng lãnh.
Lục Văn Châu sắc mặt trở nên đáng sợ, nhưng hắn cũng không thể tránh khỏi, bọn họ như đi vào ngõ cụt.
Yên tĩnh một hồi lâu.
Tô Tâm Tâm lờ mờ nhìn hắn một cái: "Bảo trọng."
Nói xong, mở cửa xe.
Lục Văn Châu nhìn theo bóng lưng nàng vô thức kéo lấy cổ tay nàng, hắn có cảm giác lần này sau khi rời đi, hắn không còn cơ hội gặp lại nàng.
Có điều lúc này, ảnh chụp của bọn họ trong xe đã bị đám chó săn bên ngoài khách sạn chụp lại rõ mồn một.
"Đừng đi."
Lục Văn Châu khẽ giọng, mang theo lời van xin mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
"Lục Văn Châu, sau này chúng ta mỗi người sống tốt nhé, đừng liên lạc nữa."
Tô Tâm Tâm không quay đầu, chỉ rút tay mình ra rồi đi.
Nhìn nàng bắt xe, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lục Văn Châu lộ ra nụ cười tái nhợt, hắn đã cố gắng rồi, nhưng mà, nàng... Không cần hắn nữa.
Đáng đời.
Lục Văn Châu nhìn về hướng nàng rời đi, trong lòng không ngăn được tự giễu bản thân đáng đời.
Một lúc lâu sau, Lục Văn Châu chuẩn bị lái xe về công ty.
Vừa đạp chân ga, thần sắc hắn ngẩn ra, sắc mặt lập tức âm trầm.
Đám chó săn cách đó không xa đang thu dọn đồ nghề lên xe, và camera đã bị hắn nhìn thấy.
"Tốt lắm,"
Lục Văn Châu cười lạnh, trực tiếp xuống xe, đi thẳng đến chỗ xe của bọn họ.
"Cộc cộc cộc"
Lục Văn Châu giữ tỉnh táo cuối cùng, nhìn bọn họ hạ cửa sổ xe xuống.
"Lục tổng."
Đám chó săn không dám đối đầu với hắn, chỉ có thể cười nói: "Ngài có việc gì?"
"Xóa những thứ vừa chụp đi."
Lục Văn Châu nhìn xuống mấy người trong xe, giọng điệu bình thản nhưng mang uy nghiêm khiến người ta không rét mà run, bọn họ ôm chặt camera, bị giọng điệu của hắn làm cho kinh hãi nuốt nước miếng, rồi nhỏ giọng thương lượng: "Lục tổng, đây là chén cơm của chúng tôi, ngài..."
Lục Văn Châu không muốn nghe họ nhiều lời, "Bao nhiêu tiền?"
Cuối cùng, Lục Văn Châu dùng số tiền lớn để xóa sạch những ảnh chụp lần này của bọn họ.
Lần nữa ngồi vào xe, Lục Văn Châu không nhịn được ho khan, hắn cảm giác trận cảm mạo dữ dội sắp quét sạch hắn.
Lục Văn Châu mệt mỏi dựa vào ghế, bất lực ngây người.
Độ tuổi xây dựng sự nghiệp, nửa đời trước của hắn đều làm những chuyện hắn cho là có ý nghĩa, chưa từng cho phép bản thân chán nản như vậy, nhưng lần này hắn thực sự hết hơi rồi.
Mấy ngày tiếp theo, dư luận dần dần chuyển biến tốt, ngày càng nhiều cư dân mạng làm rõ nguyên nhân sự việc, không còn a dua bôi nhọ Tô Tâm Tâm.
Có người vui, có người buồn, Âu Dương Lam thấy hướng gió trên mạng không phát triển theo hướng mình muốn, vô cùng suy sụp.
Nàng đã sớm nhận ra thái độ của Lục Văn Châu, cũng đã trở mặt với Lục Tử San, lần này nàng nhất quyết không để mọi chuyện kết thúc như vậy, nàng nhất định phải khiến Tô Tâm Tâm thân bại danh liệt.
Nhất định!
Âu Dương Lam lại bỏ tiền thuê người viết bài tung tin Tô Tâm Tâm có thể làm trợ lý cho Lục Văn Châu là do mẹ nàng Tô Tâm Mai bày mưu, vì để em trai bình an vào Lục Thị mà xúi giục con gái quyến rũ tiểu thúc thúc trên danh nghĩa.
Lúc này trên mạng đã chia hai phe, một phe cho rằng nam nữ yêu đương miễn là không vi phạm thuần phong mỹ tục thì không nên bị lên án, vốn dĩ bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống.
Một phe khác lại cho rằng loại hành vi muốn trèo cao thông qua đàn ông, kéo cả nhà được hưởng lây quá là buôn bán, đồng thời cho rằng dụ dỗ tiểu thúc thúc là quá đáng, tiếng tăm hiện tại của nàng không xứng chút nào.
Tô Tâm Tâm nhìn tin tức huyên náo ồn ào, không nhịn được mỉa mai: "Ngươi xem, ta nổi tiếng cỡ nào mà nhiều người muốn đẩy ta vào chỗ chết vậy."
Chu Yến Thần ngồi một bên, nghe Tô Tâm Tâm nói lời mất tinh thần, liền cười nói: "Cái này chứng minh ngươi phát triển rất tốt, có người bắt đầu lo lắng rồi."
Tô Tâm Tâm không nói gì, nàng thật sự ghét loại cảm giác ngươi lừa ta gạt này, nàng chỉ muốn làm tốt những việc mình muốn trên mảnh đất của mình, sao mà khó khăn thế?
Tối hôm đó, Tô Tâm Tâm nhận được điện thoại của Lục Văn Châu.
"Tin trên mạng, ngươi đừng lo lắng."
Đầu bên kia điện thoại, giọng Lục Văn Châu đặc biệt khàn, còn tệ hơn hôm gặp mặt, giờ nói chuyện ra hơi cũng mang theo tạp âm nặng nề.
Tô Tâm Tâm không nói gì, đầu dây bên kia cũng im lặng.
Lâu lâu lại nghe thấy tiếng ho nhẹ của hắn, tiếng ho khan khó nhọc đó khiến nàng cảm thấy rất vất vả.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, hỏi: "Họng của ngươi sao vậy?"
"Câm."
Lục Văn Châu bình thản nói, nghe đầu dây bên kia không nói gì, liền nói tiếp: "Đi khám bác sĩ cũng không có tác dụng."
Các ngón tay Tô Tâm Tâm vô thức co lại, nàng cúi đầu cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, lạnh lùng nói: "Không có gì tôi cúp máy đây."
Nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, Lục Văn Châu ngồi trên ghế sô pha nhếch mép, bất lực buông máy.
Gạt tàn thuốc trên bàn trà đầy những mẩu thuốc lá, cả phòng tràn ngập mùi khói nồng nặc, Lục Văn Châu nhìn căn phòng trọ lạnh lẽo, lạnh thấu xương.
Hôm sau, tập đoàn Chu Thị đột ngột tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới.
Tô Tâm Tâm đứng trên sân khấu, nhìn đám người bên dưới, ánh mắt mang vẻ dò xét, dù sao cũng bị ảnh hưởng bởi sự việc trên mạng.
Tô Tâm Tâm bất đắc dĩ thở dài, tâm không thể tĩnh lại, đêm qua giọng của Lục Văn Châu vẫn còn quanh quẩn bên tai, nàng cảm thấy Lục Văn Châu thật yếu ớt.
Buồn cười, Lục Văn Châu luôn cao cao tại thượng, quyết định nhanh chóng vậy mà cũng có một khắc yếu đuối, khiến Tô Tâm Tâm luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Chu Yến Thần thấy Tô Tâm Tâm lơ đãng, tưởng là do những nghi ngờ và những lời lẽ không hay trên mạng nhắm vào nàng.
Thế nên, trong tình huống không hề chuẩn bị trước, Chu Yến Thần đã đưa ra ý kiến của mình.
"Mọi người khỏe, tôi là Chu Yến Thần."
Tô Tâm Tâm nhìn Chu Yến Thần đang nhìn mình trên sân khấu, đột nhiên dừng lại, không biết hắn muốn làm gì.
"Tôi biết, nhân viên của tôi Tô Tâm Tâm hiện đang là nhân vật tâm điểm bàn tán, tôi rất vui khi cô ấy được mọi người chú ý."
Ánh mắt Chu Yến Thần từ ôn hòa bỗng chuyển sang kiên quyết, hắn nhìn vào camera: "Nhưng có một điều khiến tôi rất khó chịu, luôn có người muốn dùng những chuyện nhảm nhí, tin đồn để hãm hại nhân viên của tôi."
Các phóng viên như ngửi thấy mùi tin sốc, điên cuồng giơ máy quay.
"Tô Tâm Tâm không chỉ là nhân viên mà còn là bạn của tôi, tôi không cho phép ai tùy tiện đặt điều cho cô ấy."
"Năng lực của cô ấy, mọi người đều thấy rõ, cô ấy như một viên ngọc thô bị vùi lấp, tôi không đành lòng để tài năng của cô ấy không được phát huy, nên sau nhiều lần liên lạc cô ấy cuối cùng đã đồng ý đến tập đoàn của tôi."
"Tôi rất vinh hạnh được cùng cô ấy sát cánh chiến đấu, cùng nhau tiến bộ, cũng hi vọng mọi người dành cho cô ấy nhiều sự thấu hiểu và bao dung, trên con đường đi đến ngày hôm nay, thấy được sự vất vả và khó khăn của cô ấy, tôi là một người bạn cảm thấy vô cùng đau lòng."
Vành mắt Tô Tâm Tâm đỏ lên, nhìn Chu Yến Thần đang đứng trên sân khấu, thật lòng nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận