Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 111: Hủy bỏ hôn ước (length: 7735)

Âu Dương Lam đáy mắt lộ ra sự yêu thương đối với Lục Văn Châu, cùng nỗi sợ hãi hắn sinh khí phẫn nộ.
Gã đàn ông nhìn thấy Âu Dương Lam đổ hết trách nhiệm lên đầu mình thì khoái trá: "Sao nàng có thể nói thế được, lúc nàng lên giường với ta chẳng phải rất hưởng thụ sao? Sao vừa mặc quần vào là liền chối bỏ thế?"
Những lời đầy dầu mỡ của gã khiến Âu Dương Lam buồn nôn, nàng trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng cho ta."
Lục Văn Châu như người đứng xem, lặng lẽ nhìn bọn họ chối bỏ trách nhiệm.
"Ta không hứng thú với chuyện của ngươi và hắn, ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi đã cho hắn bỏ thuốc mê Tô Tâm Tâm không?"
Lục Văn Châu nhìn nàng, trong mắt không hề có chút cảm xúc, cứ nhìn chằm chằm như vậy, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt nàng.
"Văn Châu, cũng là do hắn xúi giục, hắn muốn lừa gạt Tô Tâm Tâm, bảo ta giúp hắn, nếu không hắn sẽ tung video của ta ra."
Âu Dương Lam nắm chặt tay Lục Văn Châu, nếu Lục Văn Châu không cứu mình, thì nàng thật sự xong đời rồi.
"Mẹ nó chứ, rõ ràng là cô cho lão tử một trăm vạn để lão tử cưỡng gian con nhỏ đó, cô để lấy video uy hiếp nó, giờ còn đổ lỗi lên đầu lão tử?"
Gã đàn ông toát lên vẻ hung hãn, xông tới túm tóc Âu Dương Lam, hung dữ nói: "Cô tưởng kéo lão tử xuống nước, lão tử cho cô chơi à?"
Âu Dương Lam đau đớn kêu lên: "Văn Châu, cứu tôi."
Lục Văn Châu hai tay đút túi quần, nhìn cảnh trước mắt, nói thật, hắn muốn đánh người.
Nghe đến mưu đồ của bọn họ, dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp Tô Tâm Tâm, huyết dịch trong người hắn sôi sục, nắm đấm khẽ run lên. Nhưng nhờ Tiểu Tu dạy bảo, hắn cảm thấy bọn họ không xứng để hắn tự ra tay.
"Tống Kỳ, ném hắn ra ngoài."
Trợ lý dẫn theo bảo vệ kéo gã rời khỏi văn phòng, những lời thô tục chói tai khiến Lục Văn Châu nhíu mày.
"Văn Châu, anh tin em đúng không, tất cả là do em bị hắn bỏ thuốc nên mới như vậy, xin lỗi anh."
Âu Dương Lam nhìn gã đàn ông bị kéo đi, cho rằng Lục Văn Châu đang giúp mình, nàng mong chờ nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ tủi thân.
"Âu Dương Lam, chúng ta hủy hôn."
Lục Văn Châu mệt mỏi, không muốn dây dưa với nàng, ngay từ khi nàng và gã đàn ông quấn lấy nhau, nàng đã mất tư cách làm vị hôn thê của hắn rồi.
Thông gia mà thôi, chẳng phải nàng cũng có thể là người của kẻ khác.
Lục Văn Châu không mấy quan tâm đến việc vị hôn thê của mình là ai.
Thế nhưng, nếu nàng dám giở trò với Tô Tâm Tâm, phá hoại cuộc sống của nàng, thì hắn quyết không tha thứ.
"Không muốn, Văn Châu, em biết sai rồi, bây giờ Âu Dương gia đã cắt hết mọi nguồn vốn của chúng ta, toàn bộ tài sản danh nghĩa đều bị phong tỏa, em không còn đường nào để đi."
Âu Dương Lam quỳ xuống, níu lấy chân hắn: "Văn Châu, anh muốn em phải làm sao mới tha thứ cho em, em đồng ý, em cái gì cũng đáp ứng."
Lục Văn Châu ngồi xuống, nắm lấy cằm nàng, ánh mắt thâm trầm, khí tức hung ác nham hiểm bao trùm khiến người khác nghẹt thở: "Âu Dương Lam, ngươi ngàn vạn lần không được động đến nàng."
Âu Dương Lam run rẩy, kinh hãi nhìn hắn.
"Ta sẽ cho dừng hết các dự án hợp tác với công ty của ngươi, đồng thời rút vốn, về sau ngươi không còn bất cứ quan hệ gì với Lục Văn Châu ta."
Trong mắt Lục Văn Châu thoáng qua vẻ chán ghét, hắn buông tay ra, đứng lên, không quan tâm đến Âu Dương Lam đang quỳ trên đất: "Từ nay về sau, ngươi Âu Dương Lam và ta không còn bất cứ quan hệ gì."
"Tống Kỳ, tiễn khách."
Trái tim Âu Dương Lam tan nát, mọi hy vọng của nàng đều tan thành mây khói: "Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?"
Ánh mắt Âu Dương Lam hằn lên sự oán hận: "Em là vị hôn thê của anh mà, anh thấy em khốn khó như vậy chẳng những không giúp mà còn đổ thêm dầu vào lửa, anh có tim không?"
Lục Văn Châu chẳng buồn để ý, ngồi phịch xuống ghế sô pha, ngậm điếu thuốc, hắn muốn bình tĩnh lại, phải nhờ nicotine kìm hãm ý muốn giết người trong mình.
"Trước khi ta còn chưa muốn tuyệt tình với ngươi, cút ngay cho ta."
Giọng nói Lục Văn Châu âm u đáng sợ.
Âu Dương Lam không dám hé răng, ngoan ngoãn theo Tống Kỳ rời khỏi tập đoàn.
Rất nhanh sau đó, mọi chuyện ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Trong lúc Âu Dương Lam còn đang tìm cách liên hệ với các nhà cung cấp trước đây, mong họ đừng rút vốn, cho công ty của họ một chút cơ hội thì tin tức trên mạng đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của nàng.
"Công ty của Âu Dương Hùng liên tục thực hiện các giao dịch mờ ám, hành vi 'treo đầu dê bán thịt chó' gây thiệt hại cho biết bao người?"
Tiêu đề này vừa xuất hiện, dân mạng lập tức dậy sóng. Rất nhiều người đứng ở tuyến đầu hóng chuyện, theo dõi những diễn biến của vụ náo kịch.
Ngày càng có nhiều người lên tiếng công kích những hành vi sai trái của công ty Âu Dương Lam, việc họ bóc lột, ăn chặn, không thanh toán nốt số tiền còn lại cho các đội thi công và công nhân sau khi dự án hoàn thành khiến nhiều lao động rơi vào cảnh sống lang bạt kỳ hồ.
Hàng loạt sự thật kinh hoàng khác cũng dần bị phơi bày.
Âu Dương Lam và cha nàng bị phóng viên vây kín.
Dưới ánh đèn flash, mắt Âu Dương Lam bị ánh đèn kích thích nhắm lại, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, trông vô cùng thảm hại.
Âu Dương Hùng đối mặt với đủ kiểu chất vấn của phóng viên, ông ta trút hết mọi trách nhiệm lên đầu Âu Dương Lam.
"Tôi cũng sắp về hưu rồi, công việc công ty đều do con gái tôi xử lý, nhiều chuyện tôi không rõ."
Nghe những lời này, Âu Dương Lam chỉ cười.
Nàng vẫn còn hy vọng cha mình có thể bảo vệ mình, không ngờ rằng khi hoạn nạn đến thì mỗi người lo cho thân mình.
Âu Dương Lam cố nở nụ cười chế giễu nhìn các phóng viên: "Chuyện của Âu Dương gia chúng tôi, đến phiên các người ở đây ăn nói linh tinh sao?"
Dù thảm hại đến đâu, Âu Dương Lam vẫn là đại tiểu thư của Âu Dương gia, lòng tự tôn không cho phép nàng cúi đầu.
"Vậy, Âu Dương tiểu thư, xin hỏi cô nghĩ gì về thông tin Lục thị tập đoàn tuyên bố hủy hôn?"
Âu Dương Lam siết chặt ngón tay vào lòng bàn tay, tất cả đều đáng chết, những kẻ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đều đáng chết.
Âu Dương Lam cười: "Không thể trả lời."
Nói xong, giữa vòng vây của các phóng viên, Âu Dương Lam và Âu Dương Hùng gian nan rời đi.
Tô Tâm Tâm đang tự giam mình trong phòng khách sạn xem tin tức.
Nhìn Âu Dương Lam, người vốn dĩ luôn chỉnh tề xinh đẹp, bên ngoài thì dịu dàng, nay lại tiều tụy, chật vật không chịu nổi, lòng nàng vô cùng xúc động.
Dù trước đó nàng ta đã làm bao điều sai trái với mình, nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ là cảm thán "mắt thấy xây lầu cao, mắt thấy lầu cao đổ".
Dù cho cảnh sắc có tuyệt đẹp đến đâu, nếu tâm không chính, có một ngày cũng sẽ sụp đổ.
Tô Tâm Tâm vẫn luôn tin vào đạo lý "vật cực tất phản".
Lúc này đầu óc nàng đang rối như tơ vò, nàng ôm lấy mình ngồi trên ghế sô pha, lại một lần nữa chìm vào suy tư, mình là con gái của Âu Dương Tuân?
Chuyện này quá khó để nàng chấp nhận, từ nhỏ nàng đã biết đến danh môn vọng tộc Âu Dương gia, dù chỉ là một người thuộc dòng nhánh như Âu Dương Lam ở thủ đô cũng là nhân vật tai to mặt lớn, huống chi là Âu Dương Tuân?
Nàng thực sự là con gái của ông ta sao?
Tô Tâm Tâm vuốt ve, hất những sợi tóc rơi xuống, vô thức giật nó, cho đến khi da đầu đau rát mới chịu buông ra.
Trịnh Duệ nhìn thấy tin tức trên mạng, cộng thêm việc Chu Yến Thần nói cho anh biết, Tâm Tâm đã biết về thân thế của mình.
Sợ rằng nàng không thể chấp nhận được sự thật, Trịnh Duệ liền lập tức đến tìm nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận