Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 80: Nghĩ cho ai nhìn? Ân? (length: 7604)
Tô Tâm Tâm chỉ cảm thấy buồn cười, châm chọc nhìn hắn.
Lục Văn Châu bị lời nói của nàng kích động, càng lúc càng lớn tiếng: "Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi là ai? Chẳng qua chỉ là một kẻ bị Tô Tâm Mai mang về vướng víu, ngươi đương nhiên không muốn để ta ở chung chỗ."
Tô Tâm Tâm cúi đầu, nghe những lời lạnh lùng của hắn, hàng mi dài che giấu sự thất vọng trong đáy mắt nàng, nàng tự giễu cười: "Vậy ta phải đi nhanh thôi, nếu không tiểu thúc bị ta làm lỡ thì xong."
Dứt lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Rồi cũng không quay đầu bước qua hắn.
Trịnh Duệ thấy Tô Tâm Tâm không còn vẻ phấn chấn vừa nãy, cả người trở nên ủ rũ, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trịnh Duệ lo lắng hỏi.
Tô Tâm Tâm kéo khóe miệng: "Không có gì, chỉ là thấy quầng thâm mắt trong gương, hơi khó ở trong lòng."
Trịnh Duệ cảm nhận rõ được sắc mặt của nàng không ổn nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ thuận theo lời nàng nói: "Yên tâm đi, dù ngươi có quầng thâm mắt thì vẫn là mỹ nữ." Tô Tâm Tâm nghe vậy, gượng cười.
Hai người cùng nhau đến nhà hàng mà Chu Yến Thần đã chuẩn bị tiệc đón Tô Tâm Tâm.
Nhìn Chu Yến Thần và Trịnh Duệ nồng nhiệt đón tiếp nàng như người nhà, Tô Tâm Tâm cảm thấy ấm lòng vô cùng.
"Chúc mừng Tâm Tâm hoàn thành việc học trở về."
Chu Yến Thần nâng ly rượu đứng lên, mang theo nụ cười chân thành cùng những lời chúc phúc: "Cũng chúc Tô nữ sĩ sau này trên con đường thiết kế sẽ thành công rực rỡ."
Trịnh Duệ cũng đứng lên cười nói: "Vậy ta cũng nói một câu, chúc Tâm Tâm về sau luôn vui vẻ, luôn hướng về phía trước, thuận buồm xuôi gió."
Tô Tâm Tâm ngấn lệ trong đáy mắt, nghẹn ngào nói: "Cũng chúc chúng ta đạt được ước nguyện!"
Ba người cùng nhau uống cạn ly.
Đột nhiên, Âu Dương Lam tìm đến phòng riêng của họ.
Trịnh Duệ cảnh giác nhìn Âu Dương Lam: "Cô tới đây làm gì?"
Tô Tâm Tâm nhìn thấy ánh mắt căm hận của Âu Dương Lam, chỉ cảm thấy buồn cười: "Trịnh Duệ, đừng cản cô ta."
"Tô Tâm Tâm, tôi muốn nói chuyện với cô."
Âu Dương Lam đi thẳng vào vấn đề, nhìn chằm chằm Tô Tâm Tâm.
"Cô không thấy chúng tôi đang ăn cơm sao? Có chút lịch sự nào không?"
Trịnh Duệ khó chịu nhìn cô ta.
"Tôi cho phép anh nói chuyện sao?"
Âu Dương Lam sớm đã không muốn giả bộ, cô ta bực bội nhìn Trịnh Duệ, giọng điệu sắc bén.
"Cô muốn nói gì?"
Tô Tâm Tâm đứng lên, kéo tay Trịnh Duệ: "Tôi ra ngoài nói chuyện với cô ta."
Nói xong, nàng cười với Chu Yến Thần một tiếng xin lỗi rồi đi theo Âu Dương Lam ra khu nghỉ của nhà hàng.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Tâm Tâm tựa vào tường, nhìn bộ dáng giận dữ của Âu Dương Lam chỉ cảm thấy thú vị, cái vẻ mặt hùng hổ của cô ta làm Tô Tâm Tâm thấy buồn cười.
"Tô Tâm Tâm, sau này cô tránh xa Lục Văn Châu ra."
Âu Dương Lam chỉ vào Tô Tâm Tâm cảnh cáo nói: "Cô đừng tưởng rằng cô du học về là oai lắm sao?"
"Vừa về đã cấu kết với vị hôn phu của tôi, sao cô lại hạ tiện đến vậy?"
Ánh mắt Tô Tâm Tâm lộ ra một chút thương hại khi nhìn Âu Dương Lam.
"Cô thật đáng thương."
Tô Tâm Tâm thản nhiên lên tiếng.
Âu Dương Lam ngẩn ra, cảm thấy buồn cười: "Cô có ý gì?"
Tô Tâm Tâm đứng thẳng người, không để tâm nói: "Chính vị hôn phu của cô không xem trọng cô, lại cứ chạy tới uy hiếp tôi, có buồn cười không?"
"Tôi đồng ý ra ngoài nói chuyện với cô chỉ là muốn nói cho cô biết, sau này đừng để Lục Văn Châu đến tìm tôi nữa, bây giờ tôi nhìn thấy hai người các cô là đã thấy chán ghét rồi."
"Hiểu chưa?"
Vẻ mặt Tô Tâm Tâm tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, chuẩn bị quay người rời đi.
Âu Dương Lam kéo cánh tay nàng lại, không ngờ rằng Tô Tâm Tâm lúc trước vốn rụt rè giờ lại trở nên ngông cuồng như vậy.
"Tôi thật sự là đã đánh giá thấp cô rồi, cảm thấy có Chu Yến Thần chống lưng nên lên mặt sao?"
Âu Dương Lam giễu cợt, trong lời nói chứa đầy sự không cam tâm, khiến Tô Tâm Tâm cảm thấy khó chịu.
"Sao cô không giả vờ nữa? Không phải cô thích tỏ ra bộ dạng dịu dàng rộng lượng lắm sao? Lục Văn Châu có biết cô hung hăng thế này không?"
Ánh mắt Tô Tâm Tâm mang theo vẻ lạnh lùng, không sợ vạch mặt với cô ta, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nàng không muốn tâm trạng tốt của mình bị cô ta phá hỏng.
"À."
"Tô Tâm Tâm, cô nghĩ sao nếu tôi tung ảnh giường chiếu của cô và Trương Hiên Vũ lên mạng, liệu có gây dư luận không?"
Tô Tâm Tâm khựng lại, nheo mắt nhìn cô ta: "Cô dám?"
"Sao? Sợ rồi à?"
Âu Dương Lam như thể đã nắm chắc phần thắng, ung dung lấy tấm ảnh chụp ra khỏi túi, giơ lên trước mặt nàng: "Chụp đẹp đấy, tôi nghĩ cư dân mạng chắc chắn sẽ thích xem lắm."
Tô Tâm Tâm chỉ cảm thấy ngực một ngọn lửa giận đang bùng cháy, nụ cười đắc ý của Âu Dương Lam càng thêm chói mắt: "Âu Dương Lam, cô không biết sao, tôi có thể thảm hại mà bị chụp ảnh đều là nhờ công cô ban tặng đấy."
Giọng điệu Tô Tâm Tâm lạnh băng, hiện tại nàng đã không còn là chính mình của năm ngoái nữa, nàng không muốn nhẫn nhịn thêm, lại càng không muốn bị cô ta tính kế.
"Âu Dương Lam, cô tin không nếu tôi kể chuyện cô sai Trương Hiên Vũ bắt cóc tôi cho Lục Văn Châu nghe, cô đoán xem anh ta tin cô hay tin tôi?"
Dù bản thân Tô Tâm Tâm cũng không chắc Lục Văn Châu sẽ chọn tin ai, nhưng việc Âu Dương Lam phải đến cảnh cáo nàng cho thấy cô ta đang sợ hãi.
"Tiện nhân, sao cô không đi chết đi?"
Âu Dương Lam nhíu mày, ánh mắt căm hận càng thêm sâu sắc, giơ tay định tát vào mặt Tô Tâm Tâm.
Nhưng Tô Tâm Tâm bây giờ sao có thể chờ để bị cô ta đánh.
Nàng nhanh tay
"Bốp"
Âu Dương Lam cứ thế ôm mặt, không thể tin nổi nhìn nàng: "Cô dám đánh tôi, cô dám đánh tôi sao?"
Âu Dương Lam nắm chặt tay run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tâm Tâm.
"Cô đánh tôi thì được!"
Tô Tâm Tâm đột nhiên lớn tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, giật lấy tấm ảnh trong tay cô ta, mỉa mai: "Cô định cho ai xem đây? Hửm?"
Vừa nói, nàng vừa xé nát bức ảnh: "Âu Dương Lam, tôi không sợ, cô tưởng rằng tôi vẫn là Tô Tâm Tâm để mặc cô ức hiếp sao?"
Sau đó, ném tấm ảnh xuống má cô ta.
Âu Dương Lam nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ hèn hạ, dám đè đầu cưỡi cổ tôi?"
Nói xong, hung hăng giơ tay định kéo tóc Tô Tâm Tâm.
"Đủ rồi."
Trịnh Duệ đột nhiên xông lên kéo Tô Tâm Tâm ra phía sau: "Âu Dương Lam, tốt nhất cô ăn nói cho sạch sẽ vào."
Chu Yến Thần cũng bỏ tay vào túi đi lên, nhìn bộ dạng hung dữ của Âu Dương Lam thấy rất thú vị: "Âu Dương tiểu thư, không biết bộ dạng này của cô Lục tổng có biết không nhỉ?"
Lời nói toàn là trêu chọc, Âu Dương Lam vì Chu Yến Thần có mặt ở đây nên chỉ đành cố nén cơn giận, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tâm Tâm rồi nói: "Chu tổng có lẽ không biết, con nhỏ Tô Tâm Tâm này ngủ với rất nhiều người, loại đàn bà này tôi nhìn vào cũng thấy bẩn."
"Cô nói cái gì vậy?"
Mặt Trịnh Duệ đen sầm lại định xông lên dạy dỗ cô ta.
"Trịnh Duệ!"
Tô Tâm Tâm đột nhiên nắm lấy cánh tay Trịnh Duệ, đi lên trước nhỏ giọng nói: "Để tôi tự mình giải quyết."
Nàng không muốn dựa vào ai, không muốn trốn sau lưng ai nữa.
"Âu Dương Lam, cô không tin lời tôi vừa nói sao?"
Âu Dương Lam ngẩn người, cơ thể cứng đờ, nhìn chằm chằm nàng...
Lục Văn Châu bị lời nói của nàng kích động, càng lúc càng lớn tiếng: "Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi là ai? Chẳng qua chỉ là một kẻ bị Tô Tâm Mai mang về vướng víu, ngươi đương nhiên không muốn để ta ở chung chỗ."
Tô Tâm Tâm cúi đầu, nghe những lời lạnh lùng của hắn, hàng mi dài che giấu sự thất vọng trong đáy mắt nàng, nàng tự giễu cười: "Vậy ta phải đi nhanh thôi, nếu không tiểu thúc bị ta làm lỡ thì xong."
Dứt lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Rồi cũng không quay đầu bước qua hắn.
Trịnh Duệ thấy Tô Tâm Tâm không còn vẻ phấn chấn vừa nãy, cả người trở nên ủ rũ, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trịnh Duệ lo lắng hỏi.
Tô Tâm Tâm kéo khóe miệng: "Không có gì, chỉ là thấy quầng thâm mắt trong gương, hơi khó ở trong lòng."
Trịnh Duệ cảm nhận rõ được sắc mặt của nàng không ổn nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ thuận theo lời nàng nói: "Yên tâm đi, dù ngươi có quầng thâm mắt thì vẫn là mỹ nữ." Tô Tâm Tâm nghe vậy, gượng cười.
Hai người cùng nhau đến nhà hàng mà Chu Yến Thần đã chuẩn bị tiệc đón Tô Tâm Tâm.
Nhìn Chu Yến Thần và Trịnh Duệ nồng nhiệt đón tiếp nàng như người nhà, Tô Tâm Tâm cảm thấy ấm lòng vô cùng.
"Chúc mừng Tâm Tâm hoàn thành việc học trở về."
Chu Yến Thần nâng ly rượu đứng lên, mang theo nụ cười chân thành cùng những lời chúc phúc: "Cũng chúc Tô nữ sĩ sau này trên con đường thiết kế sẽ thành công rực rỡ."
Trịnh Duệ cũng đứng lên cười nói: "Vậy ta cũng nói một câu, chúc Tâm Tâm về sau luôn vui vẻ, luôn hướng về phía trước, thuận buồm xuôi gió."
Tô Tâm Tâm ngấn lệ trong đáy mắt, nghẹn ngào nói: "Cũng chúc chúng ta đạt được ước nguyện!"
Ba người cùng nhau uống cạn ly.
Đột nhiên, Âu Dương Lam tìm đến phòng riêng của họ.
Trịnh Duệ cảnh giác nhìn Âu Dương Lam: "Cô tới đây làm gì?"
Tô Tâm Tâm nhìn thấy ánh mắt căm hận của Âu Dương Lam, chỉ cảm thấy buồn cười: "Trịnh Duệ, đừng cản cô ta."
"Tô Tâm Tâm, tôi muốn nói chuyện với cô."
Âu Dương Lam đi thẳng vào vấn đề, nhìn chằm chằm Tô Tâm Tâm.
"Cô không thấy chúng tôi đang ăn cơm sao? Có chút lịch sự nào không?"
Trịnh Duệ khó chịu nhìn cô ta.
"Tôi cho phép anh nói chuyện sao?"
Âu Dương Lam sớm đã không muốn giả bộ, cô ta bực bội nhìn Trịnh Duệ, giọng điệu sắc bén.
"Cô muốn nói gì?"
Tô Tâm Tâm đứng lên, kéo tay Trịnh Duệ: "Tôi ra ngoài nói chuyện với cô ta."
Nói xong, nàng cười với Chu Yến Thần một tiếng xin lỗi rồi đi theo Âu Dương Lam ra khu nghỉ của nhà hàng.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Tâm Tâm tựa vào tường, nhìn bộ dáng giận dữ của Âu Dương Lam chỉ cảm thấy thú vị, cái vẻ mặt hùng hổ của cô ta làm Tô Tâm Tâm thấy buồn cười.
"Tô Tâm Tâm, sau này cô tránh xa Lục Văn Châu ra."
Âu Dương Lam chỉ vào Tô Tâm Tâm cảnh cáo nói: "Cô đừng tưởng rằng cô du học về là oai lắm sao?"
"Vừa về đã cấu kết với vị hôn phu của tôi, sao cô lại hạ tiện đến vậy?"
Ánh mắt Tô Tâm Tâm lộ ra một chút thương hại khi nhìn Âu Dương Lam.
"Cô thật đáng thương."
Tô Tâm Tâm thản nhiên lên tiếng.
Âu Dương Lam ngẩn ra, cảm thấy buồn cười: "Cô có ý gì?"
Tô Tâm Tâm đứng thẳng người, không để tâm nói: "Chính vị hôn phu của cô không xem trọng cô, lại cứ chạy tới uy hiếp tôi, có buồn cười không?"
"Tôi đồng ý ra ngoài nói chuyện với cô chỉ là muốn nói cho cô biết, sau này đừng để Lục Văn Châu đến tìm tôi nữa, bây giờ tôi nhìn thấy hai người các cô là đã thấy chán ghét rồi."
"Hiểu chưa?"
Vẻ mặt Tô Tâm Tâm tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, chuẩn bị quay người rời đi.
Âu Dương Lam kéo cánh tay nàng lại, không ngờ rằng Tô Tâm Tâm lúc trước vốn rụt rè giờ lại trở nên ngông cuồng như vậy.
"Tôi thật sự là đã đánh giá thấp cô rồi, cảm thấy có Chu Yến Thần chống lưng nên lên mặt sao?"
Âu Dương Lam giễu cợt, trong lời nói chứa đầy sự không cam tâm, khiến Tô Tâm Tâm cảm thấy khó chịu.
"Sao cô không giả vờ nữa? Không phải cô thích tỏ ra bộ dạng dịu dàng rộng lượng lắm sao? Lục Văn Châu có biết cô hung hăng thế này không?"
Ánh mắt Tô Tâm Tâm mang theo vẻ lạnh lùng, không sợ vạch mặt với cô ta, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nàng không muốn tâm trạng tốt của mình bị cô ta phá hỏng.
"À."
"Tô Tâm Tâm, cô nghĩ sao nếu tôi tung ảnh giường chiếu của cô và Trương Hiên Vũ lên mạng, liệu có gây dư luận không?"
Tô Tâm Tâm khựng lại, nheo mắt nhìn cô ta: "Cô dám?"
"Sao? Sợ rồi à?"
Âu Dương Lam như thể đã nắm chắc phần thắng, ung dung lấy tấm ảnh chụp ra khỏi túi, giơ lên trước mặt nàng: "Chụp đẹp đấy, tôi nghĩ cư dân mạng chắc chắn sẽ thích xem lắm."
Tô Tâm Tâm chỉ cảm thấy ngực một ngọn lửa giận đang bùng cháy, nụ cười đắc ý của Âu Dương Lam càng thêm chói mắt: "Âu Dương Lam, cô không biết sao, tôi có thể thảm hại mà bị chụp ảnh đều là nhờ công cô ban tặng đấy."
Giọng điệu Tô Tâm Tâm lạnh băng, hiện tại nàng đã không còn là chính mình của năm ngoái nữa, nàng không muốn nhẫn nhịn thêm, lại càng không muốn bị cô ta tính kế.
"Âu Dương Lam, cô tin không nếu tôi kể chuyện cô sai Trương Hiên Vũ bắt cóc tôi cho Lục Văn Châu nghe, cô đoán xem anh ta tin cô hay tin tôi?"
Dù bản thân Tô Tâm Tâm cũng không chắc Lục Văn Châu sẽ chọn tin ai, nhưng việc Âu Dương Lam phải đến cảnh cáo nàng cho thấy cô ta đang sợ hãi.
"Tiện nhân, sao cô không đi chết đi?"
Âu Dương Lam nhíu mày, ánh mắt căm hận càng thêm sâu sắc, giơ tay định tát vào mặt Tô Tâm Tâm.
Nhưng Tô Tâm Tâm bây giờ sao có thể chờ để bị cô ta đánh.
Nàng nhanh tay
"Bốp"
Âu Dương Lam cứ thế ôm mặt, không thể tin nổi nhìn nàng: "Cô dám đánh tôi, cô dám đánh tôi sao?"
Âu Dương Lam nắm chặt tay run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tâm Tâm.
"Cô đánh tôi thì được!"
Tô Tâm Tâm đột nhiên lớn tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, giật lấy tấm ảnh trong tay cô ta, mỉa mai: "Cô định cho ai xem đây? Hửm?"
Vừa nói, nàng vừa xé nát bức ảnh: "Âu Dương Lam, tôi không sợ, cô tưởng rằng tôi vẫn là Tô Tâm Tâm để mặc cô ức hiếp sao?"
Sau đó, ném tấm ảnh xuống má cô ta.
Âu Dương Lam nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ hèn hạ, dám đè đầu cưỡi cổ tôi?"
Nói xong, hung hăng giơ tay định kéo tóc Tô Tâm Tâm.
"Đủ rồi."
Trịnh Duệ đột nhiên xông lên kéo Tô Tâm Tâm ra phía sau: "Âu Dương Lam, tốt nhất cô ăn nói cho sạch sẽ vào."
Chu Yến Thần cũng bỏ tay vào túi đi lên, nhìn bộ dạng hung dữ của Âu Dương Lam thấy rất thú vị: "Âu Dương tiểu thư, không biết bộ dạng này của cô Lục tổng có biết không nhỉ?"
Lời nói toàn là trêu chọc, Âu Dương Lam vì Chu Yến Thần có mặt ở đây nên chỉ đành cố nén cơn giận, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tâm Tâm rồi nói: "Chu tổng có lẽ không biết, con nhỏ Tô Tâm Tâm này ngủ với rất nhiều người, loại đàn bà này tôi nhìn vào cũng thấy bẩn."
"Cô nói cái gì vậy?"
Mặt Trịnh Duệ đen sầm lại định xông lên dạy dỗ cô ta.
"Trịnh Duệ!"
Tô Tâm Tâm đột nhiên nắm lấy cánh tay Trịnh Duệ, đi lên trước nhỏ giọng nói: "Để tôi tự mình giải quyết."
Nàng không muốn dựa vào ai, không muốn trốn sau lưng ai nữa.
"Âu Dương Lam, cô không tin lời tôi vừa nói sao?"
Âu Dương Lam ngẩn người, cơ thể cứng đờ, nhìn chằm chằm nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận