Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 34: Ta đồng ý cùng với ngươi (length: 7468)

Một nhà hàng Michelin 5 sao trong một khu ăn uống.
"Tâm Tâm, không phải ngươi nói đang tăng ca sao, sao đột nhiên lại có thời gian?"
Tô Tâm Tâm ngồi thẳng người.
Thật ra cả ngày hôm nay bận rộn công việc đã khiến cho nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng ở trước mặt Trương Hiên Vũ cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Ngược lại, vẫn cố gắng lộ ra nụ cười.
"Là cô út tới công ty giúp ta mới có thể ra ngoài được."
Tô Tâm Tâm trả lời.
"Chị họ ta là một người rất nhiệt tình."
Trương Hiên Vũ mặt đỏ lên ngượng ngùng vừa nói, tay phải còn sờ lên gáy.
"Nàng biết ta đối với ngươi có tình cảm, nên mới muốn kết hợp chúng ta."
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn lần lượt được mang lên.
"Tâm Tâm, Hiên Vũ, thì ra hai người ở đây ăn cơm à."
Đột nhiên, từ phía sau lưng âm thanh của Âu Dương Lam vang lên.
Tô Tâm Tâm quay đầu nhìn Âu Dương Lam đang kéo Lục Văn Châu đứng ở phía sau, nhìn Lục Văn Châu mặt mày tối sầm, trong lòng không hiểu căng thẳng, nàng không lộ vẻ gì quay đầu lại.
Trương Hiên Vũ kinh ngạc vui mừng nhìn họ: "Chị họ, anh rể, hai người cũng đến đây ăn cơm à?"
Nhìn Trương Hiên Vũ đứng lên, Tô Tâm Tâm lặng lẽ thở dài một hơi, gượng gạo điều chỉnh sắc mặt, cũng cười đứng lên.
"Đã trùng hợp như vậy, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"
Âu Dương Lam vui vẻ ngẩng đầu nhìn Lục Văn Châu, ngượng ngùng nói: "Văn Châu, chúng ta cùng ăn với họ được không?"
Lục Văn Châu híp mắt nhìn cặp đôi trước mặt có vẻ xứng đôi này, cười lạnh lùng: "Đã trùng hợp gặp được vậy thì cùng ăn đi."
Trên bàn ăn, không biết là vì muốn thể hiện sự quan tâm với Tâm Tâm trước mặt Lục Văn Châu để bù đắp cho lỗi lầm lần trước.
"Tâm Tâm, món này là món đặc biệt của quán, em ăn thử xem."
Vừa nói vừa gắp thức ăn cho nàng.
Tô Tâm Tâm cũng cười cười, không nói gì.
Trên bàn ăn, mọi người đều im lặng ăn, chỉ nghe thấy Trương Hiên Vũ liên tục quan tâm chăm sóc, khiến Lục Văn Châu ăn không ngon miệng.
Lục Văn Châu hơi híp mắt, tay đang để trên bàn nắm chặt lại dưới bàn, sau đó lại thả lỏng, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Âu Dương Lam: "Anh thấy đồ ăn ở nhà hàng này bình thường thôi."
Âu Dương Lam tức giận gõ vào tay hắn: "Ôi dào, anh coi như đang ăn cùng em đi, em thấy ngon mà."
Nói xong, nàng gắp một món ăn đặt vào bát của hắn, "Cái này ăn rất ngon, anh thử xem."
Lục Văn Châu cũng im lặng gắp lên nhấm nháp thưởng thức: "Món này cũng được, vừa rồi anh gắp ăn sao lại không thấy ngon?"
Âu Dương Lam mặt đỏ lên, vùi đầu vào vai hắn: "Văn Châu, trước mặt đàn em, chúng ta đừng sến sẩm vậy chứ."
Trương Hiên Vũ cũng ồn ào nói: "Chị họ, hai anh chị tình cảm thật tốt."
Tô Tâm Tâm trong lòng chua xót, dù cho mình có tránh họ thế nào, thế mà vẫn gặp phải.
Âu Dương Lam thấy Tô Tâm Tâm không nói gì, cười nói: "Tâm Tâm, chú út bình thường tuy lạnh lùng nhưng vừa nãy chị nói với chú rồi, là chị để em tan làm sớm, em đừng sợ, chú sẽ không trách em đâu."
Tô Tâm Tâm ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lam đang ngượng ngùng, nhẹ gật đầu: "Cảm ơn cô út."
Nói xong, nàng đặt đũa xuống, quay đầu nhỏ giọng nói với Trương Hiên Vũ: "Hiên Vũ, em no rồi, em muốn về trước."
Trương Hiên Vũ lo lắng hỏi: "Sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?"
Tô Tâm Tâm nhẹ nhàng lắc đầu: "Dạo này hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi."
Trương Hiên Vũ gật gật đầu: "Anh đưa em về."
Lục Văn Châu nhìn hai người đối diện đang thì thầm to nhỏ, lửa giận trong lòng bùng lên, mím môi khó chịu nhìn Tô Tâm Tâm: "Cô út đã cho cô tan làm sớm, bây giờ cô thấy chúng tôi lại muốn đi, có ý gì?"
Trương Hiên Vũ không đợi Tô Tâm Tâm giải thích, vội nói: "Không phải đâu anh rể, Tâm Tâm không khỏe, em đưa cô ấy về trước, anh rể hai người cứ từ từ ăn."
Tô Tâm Tâm không khách sáo chào hỏi với bọn họ, liền cầm túi xách vội vã đứng dậy rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Tô Tâm Tâm mới cảm thấy dễ thở, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cố gắng nhịn nước mắt sắp trào ra. Trương Hiên Vũ lái xe đưa Tô Tâm Tâm về nhà.
Suốt quãng đường không nói gì, nàng tựa vào khung ghế phụ, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Hiên Vũ liên tục quay đầu nhìn Tô Tâm Tâm lòng đầy tâm sự, nhưng lại không biết an ủi thế nào.
Chẳng bao lâu sau, đến dưới lầu nhà của Tô Tâm Tâm.
Tô Tâm Tâm vừa chuẩn bị mở cửa xe, sau khi nói cảm ơn với Trương Hiên Vũ thì chuẩn bị vào trong.
Trương Hiên Vũ vội vàng gọi: "Tâm Tâm, em, em có thể làm bạn gái anh không?"
Hắn lo lắng lắp bắp: "Anh không biết vì sao em không vui, nhưng thấy em không vui, tim anh cũng đau theo, anh thích em, anh không muốn thấy em không vui như vậy."
Trương Hiên Vũ nói năng lộn xộn, đầy mong đợi nhìn Tô Tâm Tâm.
Chẳng hiểu sao, nghĩ đến cảnh Lục Văn Châu và Âu Dương Lam thân mật ở nhà hàng, Tô Tâm Tâm bỗng có một loại xúc động, "Được, em đồng ý anh."
Trương Hiên Vũ nhảy cẫng lên: "Thật sao?"
Tô Tâm Tâm cười gật đầu.
Trương Hiên Vũ vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo, trên đường về không nhịn được đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội, "Cuối cùng cũng đạt được mong ước, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Âu Dương Lam kinh ngạc nhìn điện thoại: "Trời ơi, bọn họ thật sự bên nhau rồi?"
Lục Văn Châu khẽ giật mình, "Có ý gì?"
Âu Dương Lam đưa điện thoại di động cho hắn xem.
Lục Văn Châu nhìn dòng trạng thái Trương Hiên Vũ đăng, đáy mắt đỏ ngầu, có chút đáng sợ: "Vậy thì thật đáng chúc mừng."
Âu Dương Lam nhìn biểu hiện khác thường của Lục Văn Châu, cất điện thoại đi: "Văn Châu, chúng ta đi ăn tối xong rồi đi dạo, lâu lắm rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau."
Lục Văn Châu dừng lại động tác trên tay, "Anh vẫn còn việc công ty chưa xử lý xong, em ăn xong anh đưa em về."
Âu Dương Lam siết chặt điện thoại, trong đáy mắt sự không cam tâm bị che giấu rất kỹ, nàng hiểu ý nói: "Được, vậy anh nhớ chú ý."
Đêm khuya, đêm không ngủ say giấc không chỉ có họ, Lục Tử San nhìn dòng trạng thái Trương Hiên Vũ đăng, tức giận đến nỗi ném mạnh điện thoại, "Đồ hồ ly tinh."
Nàng phóng xe đến nhà Tô Tâm Tâm, xông thẳng vào không thèm mời mà mở cửa, liền mắng chửi Tô Tâm Tâm còn đang ngồi ở phòng khách xem điện thoại.
"Tô Tâm Tâm, mày có biết xấu hổ không, mày lại dám cặp kè với Trương Hiên Vũ. Nhà hắn có biết mẹ mày là đồ hồ ly tinh không hả?"
Tô Tâm Tâm nhìn Lục Tử San khí thế hùng hổ, cau mày hỏi: "Sao cô vào được đây?"
Lục Tử San trông thấy cái bản mặt nhọn hoắt của nàng thì tức điên, xông thẳng đến chỉ vào mặt nàng mà chửi: "Mẹ mày là đồ hồ ly tinh, sao hả? Học được cái chân lý của mẹ mày rồi à, cũng học theo quyến rũ đàn ông hả?"
Lời nói chói tai của Lục Tử San khiến Tô Tâm Tâm không nhịn được giáng cho nàng một bạt tai: "Cô im miệng đi."
Điều này khiến Tô Tâm Mai từ trong phòng ngủ đi ra giật mình, nàng vội vàng tiến lên giữ Tô Tâm Tâm lại mà quát: "Tâm Tâm, mày điên rồi à?"
Nàng cười thay Tô Tâm Tâm xin lỗi: "Tử San, xin lỗi nhé, Tâm Tâm nó không cố ý đâu."
Nói xong, nàng kéo Tô Tâm Tâm nói: "Mày mau xin lỗi Tử San đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận