Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 37: Ngươi có quản hay không? (length: 7533)

Tô Tâm Tâm không chú ý đến lời hắn mang theo thất vọng cùng tự giễu.
Để hắn dừng xe bên cạnh một nhà hàng khách sạn rồi xuống.
Mà lúc này, Trương Hiên Vũ đang hớn hở, chải chuốt bản thân, muốn chút nữa để Tô Tâm Tâm phải lóa mắt.
Hắn vui vẻ ngâm nga hát, lái xe đến địa điểm hẹn của bọn họ.
Lúc này, Âu Dương Lam lại gọi điện thoại đến.
"Alo, chị họ."
Giọng điệu vui vẻ của Trương Hiên Vũ cho Âu Dương Lam đoán được có lẽ hắn và Tô Tâm Tâm đang tiến triển tốt.
"Tâm trạng tốt thế? Gặp Tâm Tâm ổn chứ?"
Âu Dương Lam nằm trên ghế sô pha, giống như thuận miệng hỏi.
Trương Hiên Vũ thở dài, "Đừng nói nữa chị họ, mấy ngày nay nàng bận công việc, thời gian gặp ta càng ít, ta đến cả cơ hội hôn nàng một cái cũng không có."
Trương Hiên Vũ có bao nhiêu kinh nghiệm tình trường, đến khi yêu đương với Tô Tâm Tâm, số lần nắm tay cũng ít đến thảm thương, cảm thấy thật uất ức.
Âu Dương Lam nảy ra một kế, "Có thể là Tâm Tâm ngại, em là bạn trai nên chủ động lên, con gái ngại ngùng, cứ vậy mà đồng ý thôi."
Trương Hiên Vũ buồn rầu nói, "Chủ động kiểu gì, em thấy mình đã đủ chủ động rồi."
Âu Dương Lam bóng gió nói: "Em có thể nghĩ cách khác mà."
Trương Hiên Vũ chợt nhớ đến đám bạn của mình trước kia thích bỏ thuốc, để đêm về thêm thú vị.
Hắn vui vẻ nói: "Cảm ơn chị họ chỉ điểm."
Cúp điện thoại Âu Dương Lam, nham hiểm cười: "Trương Hiên Vũ, em đừng phụ lòng mong đợi của chị."
Tô Tâm Tâm ngồi cạnh cửa sổ phòng ăn.
Toàn cảnh thành phố thu vào tầm mắt, khiến lòng người vui vẻ.
Trương Hiên Vũ trêu chọc: "Anh tìm nhà hàng này có tuyệt không, vừa thưởng thức món ngon, vừa ngắm cảnh đêm."
Tô Tâm Tâm cũng cười nói thật: "Trước đó cùng đồng nghiệp ăn tối đã hơi no, bây giờ ngắm cảnh đẹp này cũng đáng."
Trương Hiên Vũ cũng hài hước giơ ly rượu: "Nếu đã ăn no rồi, vậy chúng ta uống một chén, coi như thật sự chúc mừng chúng ta ở bên nhau."
Tô Tâm Tâm không nghĩ nhiều, chạm ly cùng hắn, không để ý đến ánh mắt hắn lóe lên vẻ gian xảo.
Chỉ một lát sau, Tô Tâm Tâm cảm thấy ngực khó chịu, toàn thân bủn rủn.
Trương Hiên Vũ nhìn bộ dạng như thuốc đã phát tác, hắn giả bộ quan tâm: "Tâm Tâm sao thế, em trông hơi khó chịu?"
Tô Tâm Tâm lắc lư đầu choáng váng, "Không biết tại sao hơi nóng, hơi choáng."
"Có thể là dạo này mệt quá, em muốn về nghỉ ngơi."
Trương Hiên Vũ gật đầu: "Vậy anh đưa em về."
Nói xong, vội vàng đứng lên ôm nàng rời đi.
Tô Tâm Tâm hơi bài xích việc hắn gần gũi, nhưng lúc này nàng toàn thân vô lực, chỉ có thể dựa vào hắn.
Vừa ra khỏi phòng riêng.
Chu Yến Thần và bạn hắn liền thấy Tô Tâm Tâm không ổn, hắn nhíu mày liền vội vàng tiến lên hỏi han: "Tô tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Tô Tâm Tâm thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nhíu mày lẩm bẩm: "Nóng."
Chu Yến Thần nhận ra sự kỳ lạ, "Tô tiểu thư, cô khó chịu ở đâu, cần giúp cứ nói với tôi."
Nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Trương Hiên Vũ.
Trương Hiên Vũ cũng không hề lo lắng, hắn nói một cách thoải mái: "Cô ấy là bạn gái của tôi, hơi khó chịu, tôi đưa cô ấy về."
Chu Yến Thần nghe vậy, liền nhìn Tô Tâm Tâm, ánh mắt ra hiệu hỏi xem lời người này nói có phải thật không.
Thấy Tô Tâm Tâm im lặng, giống như là chấp nhận lời Trương Hiên Vũ nói, Chu Yến Thần cũng hiểu ý tránh ra để Trương Hiên Vũ đi.
Nhưng nhìn bóng lưng Tô Tâm Tâm, Chu Yến Thần nhíu mày trầm tư.
Tô Tâm Tâm ngồi ở ghế phụ, toàn thân rạo rực khó chịu, cảm thấy không giống mệt mỏi, nàng liều mạng nắm lấy tay mình, muốn cho bản thân tỉnh táo lại.
Thấy đường đi không đúng, Tô Tâm Tâm hình như đã nhận ra điều gì, nàng quay đầu nhìn Trương Hiên Vũ: "Anh đưa em đi đâu?"
Trương Hiên Vũ nghe vậy, cười nói: "Tâm Tâm em khó chịu, anh đặt trước một khách sạn, để em nghỉ ngơi cho khỏe."
Nói xong, hắn dừng xe, cười nói: "Đến rồi."
Tô Tâm Tâm nhìn khách sạn bên ngoài cửa sổ, đoán được bản thân có thể đã bị hắn bỏ thuốc, nàng bối rối tột độ, túm chặt dây an toàn không muốn xuống xe.
Nhưng sức lực đàn ông đàn bà khác biệt, Trương Hiên Vũ kéo Tô Tâm Tâm xuống xe, "Hiên Vũ, sao anh lại bỏ thuốc em?"
Tô Tâm Tâm không thể tin bị hắn ôm vào lòng, theo phục vụ đi vào phòng.
Tô Tâm Tâm lúc này toàn thân nóng ran, hơi thở phả ra khiến Trương Hiên Vũ muốn ngừng mà không được, hắn ôm chặt lấy Tô Tâm Tâm nói: "Đừng trách anh Tâm Tâm, anh rất thích em."
Tô Tâm Tâm dùng sức đẩy, "Trương Hiên Vũ, anh đừng như vậy, chúng ta đã là bạn trai bạn gái, từ từ cũng được mà."
Nhu ngọc trong lòng, hạ thể của Trương Hiên Vũ đã có dấu hiệu ngẩng đầu, Tô Tâm Tâm hình như cảm thấy gì đó, không dám lộn xộn.
"Hiên Vũ, anh thả em ra được không, đừng như vậy."
Trán và chóp mũi của Tô Tâm Tâm đều đầy mồ hôi, dưới tác dụng của thuốc mê, cả người nàng toát ra hương thơm khiến người ta không thể kiềm chế.
Trương Hiên Vũ vùi đầu vào cổ nàng hít sâu một hơi, thỏa mãn thở dài: "Tâm Tâm, em thơm quá."
Hắn cũng như bị bỏ thuốc, cả người không nhịn được hôn lên má, tai, cổ nàng.
"Tâm Tâm đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng với em."
Nói xong, tay đưa vào trong áo, muốn cởi cúc áo của nàng.
Lúc này.
Cửa phòng có tiếng gõ, Trương Hiên Vũ cau mày, không vui nói: "Ai đấy?"
Tô Tâm Tâm như vớ được cọng rơm, liều mạng kêu: "Cứu em."
Trương Hiên Vũ vội che miệng nàng lại không cho nàng lên tiếng.
Vẫn lịch sự gõ cửa, Chu Yến Thần nghe được tiếng Tô Tâm Tâm cầu cứu trong cửa, lập tức đen mặt, không nói hai lời giơ chân đá vào cửa.
Rất nhanh, cửa bị mở ra.
Chu Yến Thần híp mắt nhìn Trương Hiên Vũ y phục xộc xệch, đang ôm Tô Tâm Tâm đang giãy dụa.
Lúc này trong ánh mắt nàng tràn đầy kinh hãi và sợ hãi, một mực đẩy tay Trương Hiên Vũ đang che miệng nàng.
Thấy Chu Yến Thần, nàng mới không nhịn được ô ô kêu ra tiếng.
Chu Yến Thần cười lạnh: "Cậu có gan đấy."
Hắn đi lên kéo Trương Hiên Vũ, sự khác biệt giữa đàn ông và đàn em, Trương Hiên Vũ loạng choạng lùi lại mấy bước.
Hắn muốn tiến lên kéo lấy Tô Tâm Tâm: "Anh là ai, đây là bạn gái tôi, tôi muốn làm gì thì làm."
Chu Yến Thần cười nhạo liếm khóe môi: "Thật sao? Bỏ thuốc mê bạn gái à?"
Nói xong, ôm Tô Tâm Tâm định rời đi.
Lúc này thuốc mê phát tác đến cực độ, người nàng đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, "Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn một chút, tôi sợ mình không kiềm chế được sẽ làm gì đó với cậu đấy."
Chu Yến Thần cảnh cáo nhìn hắn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một mạch lao nhanh đến bệnh viện, nhìn Tô Tâm Tâm đau khổ cuộn tròn một chỗ, Chu Yến Thần cũng nhất thời không biết phải làm gì, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể gọi cho Lục Văn Châu.
"Chuyện gì?"
Âm thanh lạnh như băng của Lục Văn Châu truyền đến.
Giọng điệu bình tĩnh của Chu Yến Thần mang theo một chút hơi thở: "Chuyện của Tô Tâm Tâm cậu có quản không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận