Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 46: Ngươi muốn ta giúp thế nào? (length: 7685)

Trịnh Duệ không nỡ cắt ngang nàng, gật gật đầu: "Tốt, Tâm Tâm, ta và ngươi cùng một chỗ."
Tô Tâm Tâm giống như đang tự động viên chính mình, "Ta phải cố gắng, ta muốn thông qua nỗ lực của ta để thoát khỏi xiềng xích của Lục gia, ta muốn nhận được sự tôn trọng của bọn họ."
Trịnh Duệ nhìn Tô Tâm Tâm tràn đầy sức sống trở lại, khóe miệng cũng nở nụ cười, chỉ cần nàng vui vẻ, bất kể làm gì hắn đều nguyện ý.
"Được rồi, Tô tiểu thư, muộn như vậy rồi, ngươi nên đi ngủ, không thì ngày mai sẽ đau đầu."
Trịnh Duệ đứng dậy, kéo Tô Tâm Tâm đứng lên, lại trở về cái vẻ cười đùa trước kia, "Xem như ngươi là con gái, tối nay vào phòng ta ngủ nhé."
Tô Tâm Tâm lại lắc đầu: "Ta ngủ ghế sô pha là được rồi."
Trịnh Duệ không vui đẩy nàng vào phòng: "Được rồi, để con gái ngủ ghế sô pha, sao có thể là cách giải quyết của Trịnh Duệ ta."
Nàng không hề khách sáo, nghiêm túc nhìn Trịnh Duệ nói: "Cám ơn ngươi Trịnh Duệ, cám ơn ngươi đã cưu mang ta."
Trịnh Duệ khoát tay: "Giữa chúng ta đừng nói khách sáo như vậy."
Nửa đêm, nằm trên ghế sô pha Trịnh Duệ nghĩ rất lâu, Tâm Tâm nói danh sách thi đấu thiết kế có hạn, hơn nữa thời gian đăng ký đã định, nhưng hắn lại không nỡ để nàng bỏ lỡ, khó khăn lắm mới thấy ánh mắt nàng tràn đầy sinh cơ.
Trịnh Duệ đứng dậy, ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ rất lâu.
Hắn cúi đầu, tay vỗ hai cái lên đùi, cả người có chút chán nản.
Một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng kín, im lặng thở dài một tiếng, lấy điện thoại di động ra, từ từ đi về phía bếp.
"Tút tút tút"
"Trịnh Duệ, muộn như vậy còn gọi điện cho ta làm gì?"
Chu Yến Thần lơ đãng nhướng mày, tò mò hỏi.
Trịnh Duệ nắm chặt môi, không tài nào nói được.
"Ngươi nửa đêm gọi điện cho ta, không lẽ không có chuyện gì chứ?"
Chu Yến Thần kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Trịnh Duệ nắm chặt điện thoại tay trắng bệch, hắn cố gắng kìm nén cái xúc động muốn tắt máy, cổ họng cảm thấy khô rát, lên tiếng nói: "Ngươi, ngươi có thể cho ta một suất dự thi được không?"
"..."
Trịnh Duệ chờ rất lâu, nhưng đầu dây bên kia lại chậm chạp không trả lời.
Trịnh Duệ chật vật tự giễu đứng dậy: "Nếu như không được thì ta cúp máy đây."
"Sao tự dưng muốn dự thi?"
Không đợi Trịnh Duệ đặt điện thoại xuống, Chu Yến Thần đột nhiên hỏi.
Trịnh Duệ nhắm mắt lại, kiên nhẫn nói: "Là Tâm Tâm, nàng hiện tại muốn thông qua cuộc thi này để chứng minh bản thân, ta không nỡ nhìn nàng thất vọng."
"Nàng làm sao vậy?"
Trịnh Duệ đơn giản kể lại những chuyện gần đây, về mẹ của nàng Tô Tâm Mai thì hắn cũng sớm nghe qua.
"Được, vì ngươi đã mở lời, ta đồng ý, cho ngươi và Tô Tâm Tâm một suất dự thi."
Trịnh Duệ giật mình, không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, ngượng ngùng nói một tiếng cám ơn, rồi chuẩn bị cúp máy.
"Tô tiểu thư có khỏe không?"
Chu Yến Thần đột nhiên lên tiếng quan tâm Tâm Tâm, khiến cho Trịnh Duệ đang dịu sắc mặt lần nữa lạnh lùng, "Ngươi có ý gì?"
Hắn cảnh giác hỏi.
Chu Yến Thần chỉ là nghĩ tới tư liệu điều tra cho thấy Tô Tâm Tâm gặp phải những gì ở Lục gia, cảm thấy đáng tiếc, một thiên tài pha chế hương mà vẫn bị Tô Tâm Mai chèn ép, không thể hiện ra ưu điểm của mình.
Hơn nữa còn có cả Lục Văn Châu, Chu Yến Thần nheo mắt, cảm thấy hành vi của hắn thật là quá đáng.
"Ta chỉ đơn thuần là quý trọng nhân tài, Tô Tâm Tâm là cao thủ điều hương khó có, không đành lòng thấy nàng lún sâu vào vũng bùn mà không thể tự giải thoát."
Chu Yến Thần khách khí giải thích với Trịnh Duệ.
Nghĩ đến những gì Tô Tâm Tâm gặp phải ở Lục gia, Trịnh Duệ biết năng lực của Chu Yến Thần, hắn động lòng trắc ẩn: "Có lẽ ngươi có thể giúp Tâm Tâm không?"
Chu Yến Thần ngẩn người, "Ngươi muốn ta giúp như thế nào?"
Trịnh Duệ biết tài lực và thực lực của Chu thị, ngay cả Lục Văn Châu cũng phải nể mặt Chu Yến Thần, nếu để hắn đi nói với Lục Văn Châu thả Tâm Tâm, như vậy Tâm Tâm sẽ không lâm vào mối quan hệ ba người giữa hắn và vị hôn thê của hắn.
Tối nay Trương Hiên Vũ cảnh cáo khiến cho Trịnh Duệ cảm thấy bất an, lỡ như có một ngày quan hệ giữa Tâm Tâm và hắn bị bại lộ, vậy thì các tờ báo lớn sẽ như thế nào chì chiết Tâm Tâm, Trịnh Duệ không dám nghĩ tới.
"Ngươi đi nói với Lục Văn Châu, thả Tâm Tâm đi, Lục Văn Châu hắn không thiếu phụ nữ, tại sao cứ dây dưa với Tâm Tâm không buông."
Trịnh Duệ nghiến răng nói.
Nói chuyện được một lát, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng khách, Trịnh Duệ vội vàng chào tạm biệt hắn rồi cúp máy.
"Trịnh Duệ, muộn thế này sao còn chưa ngủ?"
Tô Tâm Tâm bưng cốc nước, bật đèn lên nhìn Trịnh Duệ đang đứng ở phòng bếp.
"Không ngủ được, ở đây hút điếu thuốc, đánh thức ngươi sao?"
Tô Tâm Tâm lắc đầu, ngáp một cái, "Không có, ta chỉ là khát nước đi ra uống thôi, ta vào ngủ đây, ngươi cũng đi ngủ sớm đi."
Rồi từ từ đi vào phòng đóng cửa.
Trịnh Duệ nhìn tin nhắn vừa nhận của Chu Yến Thần, "Ta đồng ý với ngươi, nếu Lục Văn Châu có thể thả người, thì không thể tốt hơn nữa."
Trịnh Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Tô Tâm Tâm từ từ mở mắt dưới ánh nắng mặt trời, nhìn thời tiết bên ngoài, tâm trạng vốn không tốt cũng trở nên tốt hơn, nàng chậm rãi ngồi dậy, nghĩ mình nhất định phải thi đấu, nên phải chuẩn bị kỹ càng.
Mở cửa thấy Trịnh Duệ vẫn còn đang ngủ, hứng chí lên, nàng lặng lẽ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đột nhiên cất cao giọng hét lên: "Trịnh Duệ, mau dậy đi, nắng chiếu đến mông rồi!"
Trịnh Duệ giật mình tỉnh giấc, nhíu mày hung dữ mở mắt định phát cáu, nhưng khi thấy nàng thì thôi.
Lúc này nàng đang ngồi xổm trước mặt mình, mắt vừa to vừa tròn, mang theo chút nâu linh hoạt, da dẻ trắng mịn, dưới ánh mặt trời lộ ra những sợi lông tơ nhỏ bé, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Đã lâu rồi hắn không thấy nàng hoạt bát như vậy.
""
Trịnh Duệ nhắm mắt lại, kìm chế trái tim đang đập loạn, thở dài một hơi: "Đứng lên đi."
Còn sáng sớm thì hắn đã nhận được điện thoại của Chu Yến Thần nói là đã đi bảo Lục Văn Châu thả người, cho Tô Tâm Tâm cơ hội phát triển.
Lúc này hắn không có được tâm trạng vui vẻ như Trịnh Duệ.
Hắn cầm điện thoại còn dừng lại ở giao diện cuộc gọi, híp mắt hồi tưởng lại những gì Chu Yến Thần đã nói, "Xùy, thả người? Đến lượt ngươi Chu Yến Thần ra lệnh sao?"
Hắn nổi nóng, lái xe thẳng tới phòng làm việc của Tô Tâm Tâm, nhìn Tô Tâm Tâm đang tập trung làm việc.
"Tô Tâm Tâm, mặt mũi ngươi lớn thật, lại còn nhờ Chu Yến Thần làm thuyết khách giúp ngươi."
Tô Tâm Tâm nhíu mày khó chịu nhìn Lục Văn Châu; "Sáng sớm anh đến phát điên làm gì."
Lục Văn Châu cực kỳ tức giận, hắn híp mắt từ từ tiến đến chỗ Tô Tâm Tâm, cằm dưới góc cạnh giờ phút này căng chặt, hắn nghiến răng, lạnh lùng nói: "Chu Yến Thần bảo ta buông tha ngươi, vui lắm sao?"
Nghe câu nói như trên mây dưới gió, Tô Tâm Tâm không đủ kiên nhẫn, không muốn dây dưa với hắn nhiều, "Lục Văn Châu, anh có thể đừng đến tìm tôi được không?"
Lúc này nàng đem tình cảm yêu thương khó nói giấu kín vào tận sâu trong lòng, nàng giờ chỉ muốn thông qua cuộc thi lần này có thể khiến mình thoát khỏi Lục gia, thoát khỏi Tô Tâm Mai. Vì vậy, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh có biết là đã có rất nhiều người biết quan hệ của chúng ta rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận