Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 12: Lo lắng nàng hướng đi (length: 7718)
"Làm gì?" Lục Văn Châu cười nhạo, nhìn về phía nàng ánh mắt bên trong tràn đầy khinh miệt, "Tất nhiên mang ngươi ra ngoài, ngươi cũng đừng mơ tưởng trở về."
Lời nói của hắn bên trong cảnh cáo rõ ràng, trong bóng tối, ngực Tô Tâm Tâm phập phồng lên xuống, khi nàng định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại từ chỗ họ vang lên.
Lục Văn Châu buông tay đang kìm cằm nàng, đầu ngón tay lạnh băng, thờ ơ nhấc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia cất giọng lo lắng dịu dàng, "Văn Châu, anh đi đâu vậy?"
Tô Tâm Tâm bị lửa giận vây quanh, nghe vậy, thân thể cứng đờ thêm lần nữa, những lời mắng chửi nghẹn ứ trong cổ họng.
Nàng không dám để Âu Dương Lam phát hiện điều bất thường.
Nàng chưa quên cái cảm giác hoảng hốt và nhục nhã khi nghe giọng Âu Dương Lam trong nhà vệ sinh.
Vẻ mặt của nàng Lục Văn Châu thu vào đáy mắt, tay hắn từ eo nàng lần xuống đùi, qua loa nói: "Công ty tạm thời tổ chức họp bàn về sự việc trên mạng, đi về nhà."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Tút… Tiếng ngắt máy vang lên, lưng Tô Tâm Tâm căng thẳng.
Đột nhiên, Lục Văn Châu nắm lấy đùi nàng.
Nàng run rẩy người, bấu chặt vào cánh tay hắn, sắc mặt tức giận nói, "Anh như đói khát bộ dạng đúng là không biết xấu hổ, vừa sàm sỡ tôi, vừa mặt không đổi sắc nói dối với vị hôn thê của anh."
Chưa bao giờ bị ai mắng, sắc mặt Lục Văn Châu lạnh xuống, ánh mắt sắc bén lạnh lùng bắn về phía Tô Tâm Tâm.
Tô Tâm Tâm còn định mắng thêm một câu, môi còn chưa kịp hé ra, Lục Văn Châu đã gọi điện thoại ngay trước mặt nàng.
Vừa kết nối, giọng điệu hắn đã lạnh lùng ra lệnh.
"Đuổi Trịnh Duệ ra khỏi buổi giao lưu, nếu có ai dám qua lại hợp tác với hắn, tức là đối đầu với Lục thị."
Tô Tâm Tâm giận đến thở hổn hển, muốn đoạt lấy điện thoại di động của hắn, sợ hắn còn nói gì đó, sẽ lấy mạng của Trịnh Duệ mất.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại đã tắt máy.
Lục Văn Châu lười biếng dựa vào lưng ghế, hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn bàn tay Tô Tâm Tâm đang đặt trên điện thoại của hắn.
Bây giờ có lấy lại điện thoại cũng đã muộn rồi, sắc mặt nàng buồn bã.
Không nên chọc giận hắn.
Hắn là người nắm quyền cao cao tại thượng của Lục thị, không ai dám làm trái lời hắn, hậu quả không ai gánh nổi.
Bây giờ Trịnh Duệ gặp rắc rối vì nàng, mà nàng cũng không thoát khỏi liên lụy.
Trong lúc Tô Tâm Tâm thất thần, ánh mắt nàng tán loạn, vẻ lo lắng trên mặt chỉ khiến người ta cảm thấy Trịnh Duệ không phải là người bình thường trong lòng nàng, Lục Văn Châu càng thêm tức giận.
Khi nàng định rút tay về thì Lục Văn Châu mặt mày u ám nhìn chằm chằm nàng, bóp lấy tay nàng rồi trực tiếp ép người vào cửa sổ xe, cười âm lãnh hỏi.
"Chạy ra nước ngoài gặp riêng đàn ông, còn ngay trước mặt tôi, Tô Tâm Tâm, cô đúng là ăn vụng."
Ngay sau đó, hắn cắn xé môi Tô Tâm Tâm, hung ác nói: "Dám dụ dỗ người nhà họ Lục, tôi thấy hình phạt cho hắn vẫn còn nhẹ."
Nghe vậy, tài xế đang ngồi phía trước toát mồ hôi lạnh, hắn nhìn thẳng về phía trước nơm nớp lo sợ mở miệng, "Thiếu gia, đến trang viên rồi."
Tay Lục Văn Châu đang xé rách quần áo Tô Tâm Tâm dừng lại, ánh mắt hắn tĩnh mịch đáng sợ.
Hắn buông eo thon thả của Tô Tâm Tâm ra, rồi rất tùy tiện ném bộ âu phục cho nàng, che đi phần quần áo bị xé nát.
Sau khi xuống xe, Tô Tâm Tâm co người trong chiếc áo âu phục, nàng sợ Lục Văn Châu càng biết sẽ càng trừng trị Trịnh Duệ, liền theo sau Lục Văn Châu vào trang viên.
Vừa vào trang viên, nàng liền bị nhốt trong phòng.
Trong phòng chỉ có nàng và Lục Văn Châu, mặt nàng trở nên tái mét vì giận dữ, thần kinh lập tức căng thẳng.
Nhìn vẻ quật cường của nàng, Lục Văn Châu cười lạnh lùng, giật chăn mền rồi xé rách quần áo trên người nàng.
Tô Tâm Tâm chống cự muốn đẩy hắn ra, nhưng Lục Văn Châu cưỡng ép banh hai chân dài của nàng, chen thân vào giữa.
"Đừng chạm vào tôi."
Tô Tâm Tâm rên rỉ, nhưng người nàng đã bị Lục Văn Châu đè dưới thân.
Cơ thể nóng ran chạm vào nhau, Tô Tâm Tâm không tự chủ được rên lên.
Lục Văn Châu dục vọng bị vẻ quyến rũ của nàng câu lên.
Cơ thể Tô Tâm Tâm mềm nhũn như vũng nước, nàng xấu hổ cố lấy lại lý trí.
Nàng muốn ngăn cản Lục Văn Châu, không thể để mối quan hệ của họ tiếp tục thác loạn được nữa.
Tô Tâm Tâm lập tức vẻ mặt chống cự nhìn Lục Văn Châu đang vùi mặt trước ngực mình, định giơ tay tát hắn, nhưng hắn đã phòng bị bắt lấy hai tay nàng.
Nắm chặt tay nàng, hắn không còn nhẹ nhàng nữa, mà mạnh mẽ đâm tới phát tiết.
Hai chân nàng đau run rẩy, người đàn ông không thèm quan tâm đến nước mắt đang chảy, phía dưới càng lúc càng dùng sức.
Ba giờ sau, Lục Văn Châu kết thúc việc cưỡng ép Tô Tâm Tâm, không chút do dự đi vào phòng tắm.
Sau khi kết thúc, Tô Tâm Tâm mới có sức lực mà mắng hắn, giọng run run căm hận, "Anh đúng là giả nhân giả nghĩa, vị hôn thê thì bị anh ném cho buổi giao lưu, rồi sau đó lại lên giường cưỡng ép cả tiểu chất nữ của mình."
Lục Văn Châu đã đối xử thô bạo với nàng, nàng chỉ có thể tiếp nhận.
Trên người toàn là mùi của Lục Văn Châu, nàng chỉ thấy ghê tởm.
Khóe môi Lục Văn Châu nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Tô Tâm Tâm lại bị hắn đặt dưới thân, hắn không thèm nhìn mà nói, "Cô không có tư cách nói bất cứ điều gì, cô cũng không gánh nổi hậu quả sau bất cứ điều gì."
Nói xong, hắn rời phòng sang thư phòng bên cạnh.
Cách một bức tường, mối quan hệ của hai người đã rơi xuống điểm đóng băng.
Cùng lúc đó, Âu Dương Lam bị bỏ lại tại buổi giao lưu đang thẳng thắn nói chuyện với Chu Yến Thần.
Chu Yến Thần trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhạt, hắn nói, "Tập đoàn Lục thị dưới sự lãnh đạo của Lục Văn Châu có thể nói là phát triển không ngừng, nếu có thể hợp tác với Lục thị thì tin chắc sẽ đạt được kết quả không tệ."
Âu Dương Lam ăn nói hào phóng, tao nhã đứng đối diện hắn, toàn thân nàng tràn đầy tự tin, nghe Chu Yến Thần tán thưởng Lục Văn Châu cũng không nhịn được mà cười, cũng đáp lại bằng những lời khen ngợi tương tự.
"Năng lực của Chu tổng không thua kém gì Văn Châu, bằng không anh ấy đã không phải trì hoãn lịch trình sang nước ngoài tìm anh rồi."
Chu Yến Thần mím môi cười nhẹ, cúi đầu trong chốc lát rồi không bàn thêm gì về chuyện hợp tác của hai tập đoàn.
Dù Âu Dương Lam nói hay đến đâu thì cô ta cũng là vị hôn thê của Lục Văn Châu, còn việc có hợp tác hay không thì vẫn phải xem quyết định giữa hắn và Lục Văn Châu, nói nhiều với Âu Dương Lam cũng vô ích.
Huống hồ, việc hắn đến hợp tác với tập đoàn Lục thị còn có mục tiêu khác.
Nâng ly cạn chén, ánh đèn lập lòe.
Âu Dương Lam nhìn Chu Yến Thần có vẻ đang suy tư, không khỏi nhớ tới chuyện mà nàng đã vô tình nghe được từ bạn mình, rằng Chu Yến Thần đang bí mật tìm kiếm một cô gái.
Bỗng nhiên, khóe môi nàng nở một nụ cười vừa vặn, vẻ mặt có chút tò mò.
"Nghe nói Chu tổng đang tìm người? Không biết người đó có quan hệ thế nào với Chu tổng?"
Cô gái khiến hắn không tiếc tất cả để tìm về, chắc hẳn rất quan trọng với hắn.
Ánh mắt Chu Yến Thần lóe lên một tia u sầu, tìm người với hắn mà nói quả thực rất quan trọng.
Việc hắn hợp tác với tập đoàn Lục thị, cũng là muốn nhờ Lục gia và Âu Dương gia vì thể diện mà giúp bọn hắn tìm người.
Nhiều người sức mạnh lớn, có hai nhà này giúp đỡ thì cơ hội tìm được người sẽ lớn hơn, vì thế mà hắn sẽ không giấu giếm Âu Dương Lam.
Hắn thu lại cảm xúc, nói thẳng, "Tiểu thúc của tôi khi còn trẻ đã đánh mất một người con gái, Chu gia nhiều năm như vậy đã tốn bao công sức mà vẫn không tìm ra manh mối nào của cô ấy."
Lời nói của hắn bên trong cảnh cáo rõ ràng, trong bóng tối, ngực Tô Tâm Tâm phập phồng lên xuống, khi nàng định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại từ chỗ họ vang lên.
Lục Văn Châu buông tay đang kìm cằm nàng, đầu ngón tay lạnh băng, thờ ơ nhấc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia cất giọng lo lắng dịu dàng, "Văn Châu, anh đi đâu vậy?"
Tô Tâm Tâm bị lửa giận vây quanh, nghe vậy, thân thể cứng đờ thêm lần nữa, những lời mắng chửi nghẹn ứ trong cổ họng.
Nàng không dám để Âu Dương Lam phát hiện điều bất thường.
Nàng chưa quên cái cảm giác hoảng hốt và nhục nhã khi nghe giọng Âu Dương Lam trong nhà vệ sinh.
Vẻ mặt của nàng Lục Văn Châu thu vào đáy mắt, tay hắn từ eo nàng lần xuống đùi, qua loa nói: "Công ty tạm thời tổ chức họp bàn về sự việc trên mạng, đi về nhà."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Tút… Tiếng ngắt máy vang lên, lưng Tô Tâm Tâm căng thẳng.
Đột nhiên, Lục Văn Châu nắm lấy đùi nàng.
Nàng run rẩy người, bấu chặt vào cánh tay hắn, sắc mặt tức giận nói, "Anh như đói khát bộ dạng đúng là không biết xấu hổ, vừa sàm sỡ tôi, vừa mặt không đổi sắc nói dối với vị hôn thê của anh."
Chưa bao giờ bị ai mắng, sắc mặt Lục Văn Châu lạnh xuống, ánh mắt sắc bén lạnh lùng bắn về phía Tô Tâm Tâm.
Tô Tâm Tâm còn định mắng thêm một câu, môi còn chưa kịp hé ra, Lục Văn Châu đã gọi điện thoại ngay trước mặt nàng.
Vừa kết nối, giọng điệu hắn đã lạnh lùng ra lệnh.
"Đuổi Trịnh Duệ ra khỏi buổi giao lưu, nếu có ai dám qua lại hợp tác với hắn, tức là đối đầu với Lục thị."
Tô Tâm Tâm giận đến thở hổn hển, muốn đoạt lấy điện thoại di động của hắn, sợ hắn còn nói gì đó, sẽ lấy mạng của Trịnh Duệ mất.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại đã tắt máy.
Lục Văn Châu lười biếng dựa vào lưng ghế, hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn bàn tay Tô Tâm Tâm đang đặt trên điện thoại của hắn.
Bây giờ có lấy lại điện thoại cũng đã muộn rồi, sắc mặt nàng buồn bã.
Không nên chọc giận hắn.
Hắn là người nắm quyền cao cao tại thượng của Lục thị, không ai dám làm trái lời hắn, hậu quả không ai gánh nổi.
Bây giờ Trịnh Duệ gặp rắc rối vì nàng, mà nàng cũng không thoát khỏi liên lụy.
Trong lúc Tô Tâm Tâm thất thần, ánh mắt nàng tán loạn, vẻ lo lắng trên mặt chỉ khiến người ta cảm thấy Trịnh Duệ không phải là người bình thường trong lòng nàng, Lục Văn Châu càng thêm tức giận.
Khi nàng định rút tay về thì Lục Văn Châu mặt mày u ám nhìn chằm chằm nàng, bóp lấy tay nàng rồi trực tiếp ép người vào cửa sổ xe, cười âm lãnh hỏi.
"Chạy ra nước ngoài gặp riêng đàn ông, còn ngay trước mặt tôi, Tô Tâm Tâm, cô đúng là ăn vụng."
Ngay sau đó, hắn cắn xé môi Tô Tâm Tâm, hung ác nói: "Dám dụ dỗ người nhà họ Lục, tôi thấy hình phạt cho hắn vẫn còn nhẹ."
Nghe vậy, tài xế đang ngồi phía trước toát mồ hôi lạnh, hắn nhìn thẳng về phía trước nơm nớp lo sợ mở miệng, "Thiếu gia, đến trang viên rồi."
Tay Lục Văn Châu đang xé rách quần áo Tô Tâm Tâm dừng lại, ánh mắt hắn tĩnh mịch đáng sợ.
Hắn buông eo thon thả của Tô Tâm Tâm ra, rồi rất tùy tiện ném bộ âu phục cho nàng, che đi phần quần áo bị xé nát.
Sau khi xuống xe, Tô Tâm Tâm co người trong chiếc áo âu phục, nàng sợ Lục Văn Châu càng biết sẽ càng trừng trị Trịnh Duệ, liền theo sau Lục Văn Châu vào trang viên.
Vừa vào trang viên, nàng liền bị nhốt trong phòng.
Trong phòng chỉ có nàng và Lục Văn Châu, mặt nàng trở nên tái mét vì giận dữ, thần kinh lập tức căng thẳng.
Nhìn vẻ quật cường của nàng, Lục Văn Châu cười lạnh lùng, giật chăn mền rồi xé rách quần áo trên người nàng.
Tô Tâm Tâm chống cự muốn đẩy hắn ra, nhưng Lục Văn Châu cưỡng ép banh hai chân dài của nàng, chen thân vào giữa.
"Đừng chạm vào tôi."
Tô Tâm Tâm rên rỉ, nhưng người nàng đã bị Lục Văn Châu đè dưới thân.
Cơ thể nóng ran chạm vào nhau, Tô Tâm Tâm không tự chủ được rên lên.
Lục Văn Châu dục vọng bị vẻ quyến rũ của nàng câu lên.
Cơ thể Tô Tâm Tâm mềm nhũn như vũng nước, nàng xấu hổ cố lấy lại lý trí.
Nàng muốn ngăn cản Lục Văn Châu, không thể để mối quan hệ của họ tiếp tục thác loạn được nữa.
Tô Tâm Tâm lập tức vẻ mặt chống cự nhìn Lục Văn Châu đang vùi mặt trước ngực mình, định giơ tay tát hắn, nhưng hắn đã phòng bị bắt lấy hai tay nàng.
Nắm chặt tay nàng, hắn không còn nhẹ nhàng nữa, mà mạnh mẽ đâm tới phát tiết.
Hai chân nàng đau run rẩy, người đàn ông không thèm quan tâm đến nước mắt đang chảy, phía dưới càng lúc càng dùng sức.
Ba giờ sau, Lục Văn Châu kết thúc việc cưỡng ép Tô Tâm Tâm, không chút do dự đi vào phòng tắm.
Sau khi kết thúc, Tô Tâm Tâm mới có sức lực mà mắng hắn, giọng run run căm hận, "Anh đúng là giả nhân giả nghĩa, vị hôn thê thì bị anh ném cho buổi giao lưu, rồi sau đó lại lên giường cưỡng ép cả tiểu chất nữ của mình."
Lục Văn Châu đã đối xử thô bạo với nàng, nàng chỉ có thể tiếp nhận.
Trên người toàn là mùi của Lục Văn Châu, nàng chỉ thấy ghê tởm.
Khóe môi Lục Văn Châu nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Tô Tâm Tâm lại bị hắn đặt dưới thân, hắn không thèm nhìn mà nói, "Cô không có tư cách nói bất cứ điều gì, cô cũng không gánh nổi hậu quả sau bất cứ điều gì."
Nói xong, hắn rời phòng sang thư phòng bên cạnh.
Cách một bức tường, mối quan hệ của hai người đã rơi xuống điểm đóng băng.
Cùng lúc đó, Âu Dương Lam bị bỏ lại tại buổi giao lưu đang thẳng thắn nói chuyện với Chu Yến Thần.
Chu Yến Thần trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhạt, hắn nói, "Tập đoàn Lục thị dưới sự lãnh đạo của Lục Văn Châu có thể nói là phát triển không ngừng, nếu có thể hợp tác với Lục thị thì tin chắc sẽ đạt được kết quả không tệ."
Âu Dương Lam ăn nói hào phóng, tao nhã đứng đối diện hắn, toàn thân nàng tràn đầy tự tin, nghe Chu Yến Thần tán thưởng Lục Văn Châu cũng không nhịn được mà cười, cũng đáp lại bằng những lời khen ngợi tương tự.
"Năng lực của Chu tổng không thua kém gì Văn Châu, bằng không anh ấy đã không phải trì hoãn lịch trình sang nước ngoài tìm anh rồi."
Chu Yến Thần mím môi cười nhẹ, cúi đầu trong chốc lát rồi không bàn thêm gì về chuyện hợp tác của hai tập đoàn.
Dù Âu Dương Lam nói hay đến đâu thì cô ta cũng là vị hôn thê của Lục Văn Châu, còn việc có hợp tác hay không thì vẫn phải xem quyết định giữa hắn và Lục Văn Châu, nói nhiều với Âu Dương Lam cũng vô ích.
Huống hồ, việc hắn đến hợp tác với tập đoàn Lục thị còn có mục tiêu khác.
Nâng ly cạn chén, ánh đèn lập lòe.
Âu Dương Lam nhìn Chu Yến Thần có vẻ đang suy tư, không khỏi nhớ tới chuyện mà nàng đã vô tình nghe được từ bạn mình, rằng Chu Yến Thần đang bí mật tìm kiếm một cô gái.
Bỗng nhiên, khóe môi nàng nở một nụ cười vừa vặn, vẻ mặt có chút tò mò.
"Nghe nói Chu tổng đang tìm người? Không biết người đó có quan hệ thế nào với Chu tổng?"
Cô gái khiến hắn không tiếc tất cả để tìm về, chắc hẳn rất quan trọng với hắn.
Ánh mắt Chu Yến Thần lóe lên một tia u sầu, tìm người với hắn mà nói quả thực rất quan trọng.
Việc hắn hợp tác với tập đoàn Lục thị, cũng là muốn nhờ Lục gia và Âu Dương gia vì thể diện mà giúp bọn hắn tìm người.
Nhiều người sức mạnh lớn, có hai nhà này giúp đỡ thì cơ hội tìm được người sẽ lớn hơn, vì thế mà hắn sẽ không giấu giếm Âu Dương Lam.
Hắn thu lại cảm xúc, nói thẳng, "Tiểu thúc của tôi khi còn trẻ đã đánh mất một người con gái, Chu gia nhiều năm như vậy đã tốn bao công sức mà vẫn không tìm ra manh mối nào của cô ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận