Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 61: Ngươi đừng đụng ta! (length: 7750)
Hôm sau, Âu Dương Lam chờ không nổi, nghĩ kỹ cái cớ liền gọi điện thoại cho Tô Tâm Tâm.
Lúc này ở bộ phận thiết kế, Tô Tâm Tâm cùng các đồng nghiệp đang bàn bạc về ý tưởng thiết kế và kiểu dáng cho quý tiếp theo.
Nhìn điện thoại di động rung lên báo có cuộc gọi đến, Tô Tâm Tâm ngạc nhiên nhìn tên người gọi, không hiểu Âu Dương Lam gọi điện tới có chuyện gì.
Nàng đứng lên nói xin lỗi với các đồng nghiệp, rồi cầm điện thoại di động quay người đi vào phòng nghỉ.
"Alo."
Tô Tâm Tâm lên tiếng nhẹ nhàng.
"Tâm Tâm, ta là thím."
Âu Dương Lam ở đầu dây bên kia cất giọng dịu dàng, "Gọi điện thoại cho cháu có làm phiền cháu không?"
Tô Tâm Tâm xoa xoa hàng lông mày đang căng thẳng, cười nói: "Không sao ạ, thím tìm cháu có chuyện gì không?"
"Ta muốn mời cháu ăn cơm, Tâm Tâm có rảnh không?"
Đối mặt với lời mời đột ngột này, Tô Tâm Tâm sững sờ trong lòng, không rõ vì sao Âu Dương Lam lại đột nhiên mời mình.
Có thể, nàng hiểu rõ Âu Dương Lam có ác ý với mình, cũng không muốn dây dưa gì với bọn họ, nàng không muốn phá vỡ sự bình yên hiện tại.
Cho nên, nàng không muốn nhận lời mời này.
"Xin lỗi thím, dạo gần đây cháu hơi bận, chắc không sắp xếp được."
Để tránh bà ta nói thêm điều gì, Tô Tâm Tâm vội vàng nói tiếp: "Hiện tại cháu mới từ cuộc họp chạy ra, không nói được lâu, vậy mình nói chuyện đến đây thôi ạ."
Nói xong liền cúp máy.
Tô Tâm Tâm nhìn vào màn hình điện thoại đang tắt, thở ra một hơi: "Giỏi lắm Tô Tâm Tâm, không thích việc gì cứ từ chối thẳng thừng là được rồi."
Sau khi tự động viên mình, nàng mới quay người đi về phòng họp.
Còn Âu Dương Lam thì sắc mặt lạnh tanh sau khi bị cúp máy, nghe Tô Tâm Tâm đầu dây bên kia như tránh né mình, nở nụ cười khinh bỉ: "Mời ngươi ăn cơm là coi trọng ngươi, còn tự cho mình là bà hoàng."
Nhưng bất đắc dĩ lúc này bà ta nhất định phải xác định thân phận của Tô Tâm Tâm, nếu không sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Sau đó, cầm chìa khóa trên bàn, chuẩn bị đến công ty tìm nàng.
Đến buổi trưa mới biết Tô Tâm Tâm, mệt mỏi vừa ngồi xuống ghế làm việc chưa được bao lâu thì nghe có người gọi mình.
"Tâm Tâm, ở phòng nghỉ có người tìm cô, đợi một hồi lâu rồi."
Tô Tâm Tâm ngẩn người, lúc này ai tìm mình chứ.
Nàng đứng dậy đi vào phòng nghỉ, liền thấy Âu Dương Lam đang ngồi tao nhã trên ghế sô pha xem tạp chí.
Nghe thấy tiếng động, Âu Dương Lam ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Tâm, nở một nụ cười: "Tâm Tâm, nếu cháu không rảnh, vậy thím đến tìm cháu."
Bà ta đứng lên, tiến về phía Tô Tâm Tâm, "Cháu sẽ không trách thím đường đột đến đây chứ?"
Tô Tâm Tâm hồi phục tinh thần, bình tĩnh giữ khoảng cách với bà ta: "Thím đến tìm cháu thật sự chỉ đơn giản là mời cháu ăn cơm sao?"
Âu Dương Lam đỏ mặt, giọng điệu ngượng ngùng: "Chú của cháu mỗi ngày đều bận rộn, ta cũng đâu thể cứ ở nhà với ông ấy, chỉ có thể thông qua cháu gái để biết thêm về sở thích của ông ấy thôi."
Tô Tâm Tâm nghe những lời tràn đầy hạnh phúc của bà ta, chỉ cảm thấy chói tai.
"Thím tìm nhầm người rồi, cháu đối với... chú không hiểu rõ lắm."
Tô Tâm Tâm khách khí từ chối.
Nhưng Âu Dương Lam không nản lòng, nắm tay Tô Tâm Tâm cười nói: "Thím đến rồi thì mình đi ăn cơm nhé?"
Tô Tâm Tâm bất đắc dĩ, đối mặt với Âu Dương Lam không bỏ qua, chỉ có thể gật đầu đồng ý, hy vọng nhanh chóng kết thúc cuộc tiếp xúc này.
Sau bữa tối, Âu Dương Lam đã đạt được mục đích, có được sợi tóc của Tô Tâm Tâm rơi trên ghế sô pha.
Còn Tô Tâm Tâm thì không hề phát giác ý đồ của bà ta, ăn cơm xong liền vội vàng rời đi.
Âu Dương Lam cầm sợi tóc của Tô Tâm Tâm, trong lòng hơi bất an, bà ta không thể chờ đợi thêm mà phải phái người cầm tóc đi giám định. "Tô Tâm Tâm, tốt nhất là con đừng là người nhà họ Âu Dương."
Âu Dương Lam nhìn sợi tóc trên tay, hung hăng quấn nó vào ngón tay, ánh mắt lạnh thấu xương.
Tô Tâm Tâm như trút được gánh nặng, về đến căn hộ mình thuê ở dưới lầu, bất an cúi đầu bước vào trong.
Từng hàng cây ngân hạnh, lá cây xào xạc. Khu vực trước cửa khu nhà đang kiểm tra sửa chữa điện, gần đây không có đèn đường, dưới lầu yên tĩnh, âm thầm ẩn nấp một chiếc Maybach màu đen.
Nó lặng lẽ dừng dưới lầu, im lìm như sắp hòa vào bóng đêm, giống như một con báo đen ẩn mình trong đêm tối.
Tô Tâm Tâm đi một mình đến trước cửa, đang định đưa tay kéo cửa. Bỗng nhiên, một luồng đèn xe sáng loáng từ phía sau rọi tới!
Đèn xe sáng chói mắt, giống như là cố ý.
Lần này, bóng dáng Tô Tâm Tâm hoàn toàn bị lộ trong đêm tối. Nàng không hề sợ hãi, bình tĩnh trong giây lát, nàng khẽ quay người lại, nhíu mày nheo mắt nhìn người trong xe.
Nhìn rõ là ai, Tô Tâm Tâm chậm rãi mở to mắt, nàng cứ đứng thẳng như vậy nhìn hắn, không có giận dữ hay sợ hãi, bình tĩnh như một vũng nước hồ.
Bọn họ đã lâu không gặp nhau.
Hai người một trong xe, một ngoài xe, cách nhau vài mét, ai cũng không nói lời nào.
Ánh đèn xe chói chang khiến mắt Tô Tâm Tâm nhức nhối, nhưng nàng vẫn quật cường không hề chớp mắt, rất nhanh, nơi đáy mắt đã đọng lại một tầng sương mờ.
Một phút sau, Lục Văn Châu mới có động tác, hắn mở cửa xe, xách cổ áo nàng nhét vào trong xe, nhanh như chớp, cửa xe mở toang, Tô Tâm Tâm bị đè lên, cằm đập vào thành ghế. Nàng khẽ quát: "Ngươi buông ta ra!" Lục Văn Châu thong thả chụp lấy một tay nàng, đầu gối tì lên mông nàng, tay giật lên, áo nàng liền bị xốc lên phân nửa, để lộ ra tấm lưng trần trắng mịn.
Tô Tâm Tâm vô cùng hoảng sợ, tưởng rằng hắn cứ vậy mà cưỡng đoạt mình, "Lục Văn Châu, ngươi đồ khốn kiếp!"
Lục Văn Châu cứ thế kẹp lấy nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác: "Tô Tâm Tâm, ngươi có phải thấy ta dễ tính quá không?"
"Rõ ràng anh và Âu Dương Lam đã phát triển tốt đẹp như vậy, tại sao vẫn không buông tha cho tôi, nhất định phải đến trêu chọc tôi?"
Tô Tâm Tâm thở dốc, trái tim sợ hãi nhảy loạn xạ. "Ha, Tô Tâm Tâm, ngươi thực sự cho rằng mình đã có đủ lông cánh rồi à?"
Hắn chế trụ nàng, cúi sát mặt lại gần mặt nàng, hơi thở phả vào mặt Tô Tâm Tâm, khiến nàng không nhịn được run rẩy. "Tôi không nói buông tha cho cô, thì cô nghĩ rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?"
Lục Văn Châu nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp, ánh mắt bắt đầu mê ly, lẩm bẩm nói: "Tốt nhất là cô ngoan ngoãn chút."
Dứt lời, nụ hôn liền rơi xuống.
Môi hắn mang theo sự nóng bỏng, chạm vào đôi má lúm đồng tiền mềm mại của Tô Tâm Tâm, hành động nóng vội loạn xạ, như kẻ khát máu mà chiếm đoạt, như muốn tuyên bố lãnh địa của mình.
Tô Tâm Tâm hô hấp dồn dập, cố gắng kiềm chế, nụ hôn nồng nhiệt như không hề do dự tiến vào, hung hăng cướp đoạt nước bọt và hơi thở của nàng, mang theo vị đắng của thuốc lá, như một gông xiềng khó thoát, quét sạch toàn thân nàng, khiến nàng run lên từng đợt.
Tô Tâm Tâm sợ có người đi đường ngang qua, sợ cuộc sống yên ổn mà mình khó khăn lắm mới có được sẽ lại bị phá vỡ.
Trong hơi thở dồn dập, nàng run rẩy đưa tay, hung hăng tát vào mặt hắn.
Âm thanh vang vọng trong xe.
Lục Văn Châu dừng động tác trên tay, ngước đôi mắt u ám đáng sợ nhìn thẳng vào đôi mắt đang run rẩy sợ hãi của nàng.
"Anh đừng động vào tôi."
Tô Tâm Tâm run rẩy lên tiếng, đáy mắt đã ướt đẫm...
Lúc này ở bộ phận thiết kế, Tô Tâm Tâm cùng các đồng nghiệp đang bàn bạc về ý tưởng thiết kế và kiểu dáng cho quý tiếp theo.
Nhìn điện thoại di động rung lên báo có cuộc gọi đến, Tô Tâm Tâm ngạc nhiên nhìn tên người gọi, không hiểu Âu Dương Lam gọi điện tới có chuyện gì.
Nàng đứng lên nói xin lỗi với các đồng nghiệp, rồi cầm điện thoại di động quay người đi vào phòng nghỉ.
"Alo."
Tô Tâm Tâm lên tiếng nhẹ nhàng.
"Tâm Tâm, ta là thím."
Âu Dương Lam ở đầu dây bên kia cất giọng dịu dàng, "Gọi điện thoại cho cháu có làm phiền cháu không?"
Tô Tâm Tâm xoa xoa hàng lông mày đang căng thẳng, cười nói: "Không sao ạ, thím tìm cháu có chuyện gì không?"
"Ta muốn mời cháu ăn cơm, Tâm Tâm có rảnh không?"
Đối mặt với lời mời đột ngột này, Tô Tâm Tâm sững sờ trong lòng, không rõ vì sao Âu Dương Lam lại đột nhiên mời mình.
Có thể, nàng hiểu rõ Âu Dương Lam có ác ý với mình, cũng không muốn dây dưa gì với bọn họ, nàng không muốn phá vỡ sự bình yên hiện tại.
Cho nên, nàng không muốn nhận lời mời này.
"Xin lỗi thím, dạo gần đây cháu hơi bận, chắc không sắp xếp được."
Để tránh bà ta nói thêm điều gì, Tô Tâm Tâm vội vàng nói tiếp: "Hiện tại cháu mới từ cuộc họp chạy ra, không nói được lâu, vậy mình nói chuyện đến đây thôi ạ."
Nói xong liền cúp máy.
Tô Tâm Tâm nhìn vào màn hình điện thoại đang tắt, thở ra một hơi: "Giỏi lắm Tô Tâm Tâm, không thích việc gì cứ từ chối thẳng thừng là được rồi."
Sau khi tự động viên mình, nàng mới quay người đi về phòng họp.
Còn Âu Dương Lam thì sắc mặt lạnh tanh sau khi bị cúp máy, nghe Tô Tâm Tâm đầu dây bên kia như tránh né mình, nở nụ cười khinh bỉ: "Mời ngươi ăn cơm là coi trọng ngươi, còn tự cho mình là bà hoàng."
Nhưng bất đắc dĩ lúc này bà ta nhất định phải xác định thân phận của Tô Tâm Tâm, nếu không sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Sau đó, cầm chìa khóa trên bàn, chuẩn bị đến công ty tìm nàng.
Đến buổi trưa mới biết Tô Tâm Tâm, mệt mỏi vừa ngồi xuống ghế làm việc chưa được bao lâu thì nghe có người gọi mình.
"Tâm Tâm, ở phòng nghỉ có người tìm cô, đợi một hồi lâu rồi."
Tô Tâm Tâm ngẩn người, lúc này ai tìm mình chứ.
Nàng đứng dậy đi vào phòng nghỉ, liền thấy Âu Dương Lam đang ngồi tao nhã trên ghế sô pha xem tạp chí.
Nghe thấy tiếng động, Âu Dương Lam ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Tâm, nở một nụ cười: "Tâm Tâm, nếu cháu không rảnh, vậy thím đến tìm cháu."
Bà ta đứng lên, tiến về phía Tô Tâm Tâm, "Cháu sẽ không trách thím đường đột đến đây chứ?"
Tô Tâm Tâm hồi phục tinh thần, bình tĩnh giữ khoảng cách với bà ta: "Thím đến tìm cháu thật sự chỉ đơn giản là mời cháu ăn cơm sao?"
Âu Dương Lam đỏ mặt, giọng điệu ngượng ngùng: "Chú của cháu mỗi ngày đều bận rộn, ta cũng đâu thể cứ ở nhà với ông ấy, chỉ có thể thông qua cháu gái để biết thêm về sở thích của ông ấy thôi."
Tô Tâm Tâm nghe những lời tràn đầy hạnh phúc của bà ta, chỉ cảm thấy chói tai.
"Thím tìm nhầm người rồi, cháu đối với... chú không hiểu rõ lắm."
Tô Tâm Tâm khách khí từ chối.
Nhưng Âu Dương Lam không nản lòng, nắm tay Tô Tâm Tâm cười nói: "Thím đến rồi thì mình đi ăn cơm nhé?"
Tô Tâm Tâm bất đắc dĩ, đối mặt với Âu Dương Lam không bỏ qua, chỉ có thể gật đầu đồng ý, hy vọng nhanh chóng kết thúc cuộc tiếp xúc này.
Sau bữa tối, Âu Dương Lam đã đạt được mục đích, có được sợi tóc của Tô Tâm Tâm rơi trên ghế sô pha.
Còn Tô Tâm Tâm thì không hề phát giác ý đồ của bà ta, ăn cơm xong liền vội vàng rời đi.
Âu Dương Lam cầm sợi tóc của Tô Tâm Tâm, trong lòng hơi bất an, bà ta không thể chờ đợi thêm mà phải phái người cầm tóc đi giám định. "Tô Tâm Tâm, tốt nhất là con đừng là người nhà họ Âu Dương."
Âu Dương Lam nhìn sợi tóc trên tay, hung hăng quấn nó vào ngón tay, ánh mắt lạnh thấu xương.
Tô Tâm Tâm như trút được gánh nặng, về đến căn hộ mình thuê ở dưới lầu, bất an cúi đầu bước vào trong.
Từng hàng cây ngân hạnh, lá cây xào xạc. Khu vực trước cửa khu nhà đang kiểm tra sửa chữa điện, gần đây không có đèn đường, dưới lầu yên tĩnh, âm thầm ẩn nấp một chiếc Maybach màu đen.
Nó lặng lẽ dừng dưới lầu, im lìm như sắp hòa vào bóng đêm, giống như một con báo đen ẩn mình trong đêm tối.
Tô Tâm Tâm đi một mình đến trước cửa, đang định đưa tay kéo cửa. Bỗng nhiên, một luồng đèn xe sáng loáng từ phía sau rọi tới!
Đèn xe sáng chói mắt, giống như là cố ý.
Lần này, bóng dáng Tô Tâm Tâm hoàn toàn bị lộ trong đêm tối. Nàng không hề sợ hãi, bình tĩnh trong giây lát, nàng khẽ quay người lại, nhíu mày nheo mắt nhìn người trong xe.
Nhìn rõ là ai, Tô Tâm Tâm chậm rãi mở to mắt, nàng cứ đứng thẳng như vậy nhìn hắn, không có giận dữ hay sợ hãi, bình tĩnh như một vũng nước hồ.
Bọn họ đã lâu không gặp nhau.
Hai người một trong xe, một ngoài xe, cách nhau vài mét, ai cũng không nói lời nào.
Ánh đèn xe chói chang khiến mắt Tô Tâm Tâm nhức nhối, nhưng nàng vẫn quật cường không hề chớp mắt, rất nhanh, nơi đáy mắt đã đọng lại một tầng sương mờ.
Một phút sau, Lục Văn Châu mới có động tác, hắn mở cửa xe, xách cổ áo nàng nhét vào trong xe, nhanh như chớp, cửa xe mở toang, Tô Tâm Tâm bị đè lên, cằm đập vào thành ghế. Nàng khẽ quát: "Ngươi buông ta ra!" Lục Văn Châu thong thả chụp lấy một tay nàng, đầu gối tì lên mông nàng, tay giật lên, áo nàng liền bị xốc lên phân nửa, để lộ ra tấm lưng trần trắng mịn.
Tô Tâm Tâm vô cùng hoảng sợ, tưởng rằng hắn cứ vậy mà cưỡng đoạt mình, "Lục Văn Châu, ngươi đồ khốn kiếp!"
Lục Văn Châu cứ thế kẹp lấy nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác: "Tô Tâm Tâm, ngươi có phải thấy ta dễ tính quá không?"
"Rõ ràng anh và Âu Dương Lam đã phát triển tốt đẹp như vậy, tại sao vẫn không buông tha cho tôi, nhất định phải đến trêu chọc tôi?"
Tô Tâm Tâm thở dốc, trái tim sợ hãi nhảy loạn xạ. "Ha, Tô Tâm Tâm, ngươi thực sự cho rằng mình đã có đủ lông cánh rồi à?"
Hắn chế trụ nàng, cúi sát mặt lại gần mặt nàng, hơi thở phả vào mặt Tô Tâm Tâm, khiến nàng không nhịn được run rẩy. "Tôi không nói buông tha cho cô, thì cô nghĩ rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?"
Lục Văn Châu nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp, ánh mắt bắt đầu mê ly, lẩm bẩm nói: "Tốt nhất là cô ngoan ngoãn chút."
Dứt lời, nụ hôn liền rơi xuống.
Môi hắn mang theo sự nóng bỏng, chạm vào đôi má lúm đồng tiền mềm mại của Tô Tâm Tâm, hành động nóng vội loạn xạ, như kẻ khát máu mà chiếm đoạt, như muốn tuyên bố lãnh địa của mình.
Tô Tâm Tâm hô hấp dồn dập, cố gắng kiềm chế, nụ hôn nồng nhiệt như không hề do dự tiến vào, hung hăng cướp đoạt nước bọt và hơi thở của nàng, mang theo vị đắng của thuốc lá, như một gông xiềng khó thoát, quét sạch toàn thân nàng, khiến nàng run lên từng đợt.
Tô Tâm Tâm sợ có người đi đường ngang qua, sợ cuộc sống yên ổn mà mình khó khăn lắm mới có được sẽ lại bị phá vỡ.
Trong hơi thở dồn dập, nàng run rẩy đưa tay, hung hăng tát vào mặt hắn.
Âm thanh vang vọng trong xe.
Lục Văn Châu dừng động tác trên tay, ngước đôi mắt u ám đáng sợ nhìn thẳng vào đôi mắt đang run rẩy sợ hãi của nàng.
"Anh đừng động vào tôi."
Tô Tâm Tâm run rẩy lên tiếng, đáy mắt đã ướt đẫm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận