Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 43: Đừng nghĩ còn có thể đào tẩu (length: 7504)

Tô Tâm Mai cười giải thích nói: "Tâm Tâm chính là tính khí ương ngạnh, tâm tư đơn thuần, không ngờ lại nhanh như thế cùng ngươi có tiếp xúc da thịt, có thể bá mẫu hiểu ngươi."
Trương Hiên Vũ nghe Tô Tâm Mai giải thích, lập tức thở dài một hơi, đi theo cũng tủi thân nói: "Vẫn là ngài hiểu ta, Tâm Tâm nàng đều vì chuyện này mà muốn chia tay với ta."
Tô Tâm Mai cau mày, "Sao có thể chứ, để bá mẫu đi nói chuyện với nàng, nàng chỉ là một cô gái chưa trải đời, ngươi cũng thông cảm cho nàng."
Trương Hiên Vũ nghe vậy, biết Tô Tâm Mai có ý định giúp, bọn họ ở Lục gia như nước với lửa hắn đã sớm nghe thấy, thế là giọng điệu thay đổi: "Vậy bá mẫu có thể giúp ta không?"
Tô Tâm Mai cảm thấy cơ hội có chuyển biến, vui vẻ nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì, bá mẫu có thể làm được khẳng định giúp ngươi."
Trương Hiên Vũ bày tỏ bản thân muốn kết hôn với Tô Tâm Tâm.
Điều này khiến Tô Tâm Mai mừng như điên, nàng còn lo Trương Hiên Vũ vì chia tay mà từ bỏ Tô Tâm Tâm, nàng vội vàng đáp ứng, nói cho hắn biết, Tâm Tâm đang ở trong nhà, hắn tùy thời có thể mang nàng đi kết hôn.
Tô Tâm Mai vui vẻ hớn hở cầm điện thoại: "Tốt, tốt, mọi chuyện vẫn chưa quá tệ."
Nàng nghĩ trong thời gian này nhất định không thể để Tô Tâm Tâm trốn thoát, không nói một tiếng trực tiếp cầm chìa khóa khóa trái cửa lại.
Mệt mỏi nằm dài trên giường ngủ thiếp đi Tô Tâm Tâm cũng không biết mình giờ phút này bị Tô Tâm Mai mưu đồ giam giữ.
Đợi nàng tỉnh lại mở cửa thì phát hiện cửa bị khóa chặt.
Nàng dùng sức đập cửa, "Mẹ, tại sao mẹ lại giam giữ con?"
Tô Tâm Mai ở ngoài cửa hừ lạnh nói: "Ngươi chưa hiểu chuyện, đừng hòng bước ra khỏi cửa này."
Tô Tâm Tâm không cam tâm cứ thế bị cầm tù, nàng cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Duệ, nhờ hắn đến cứu mình.
Rất nhanh, Trịnh Duệ lái xe đến Lục gia, khách khí nói với người giúp việc rằng mình là bạn của Tô Tâm Tâm, người giúp việc ấp úng không mở cửa, điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Còn muốn nói tiếp điều gì.
"Không cần mở cửa cho hắn."
Tô Tâm Mai mắt lạnh nhìn Trịnh Duệ đang đứng ngoài cửa.
Trịnh Duệ khách khí gật đầu với Tô Tâm Mai: "A di, cháu là bạn của Tâm Tâm, cháu tìm cô ấy có chút việc."
Tô Tâm Mai hiện tại đang đứng trên bậc thang, mắt lạnh nhìn hắn: "Về sau ngươi đừng tìm Tâm Tâm nữa, cái loại trai nghèo như ngươi cũng muốn leo cành cao à?"
Trịnh Duệ cau mày, nhìn Tô Tâm Mai: "A di, lời này của ngài quá đáng."
Tô Tâm Mai không muốn nói nhảm với hắn: "Tâm Tâm muốn kết hôn rồi, ngươi tránh xa con bé ra, đừng làm hỏng thanh danh của nó."
Dứt lời, liền bảo người giúp việc đóng cửa lại.
Trịnh Duệ cau mày, cảm thấy chuyện này có gì đó quái lạ, giả bộ rời đi, thực tế trốn sau cây, quan sát Lục gia.
Hắn nhắn tin cho Tô Tâm Tâm hỏi, "Em muốn kết hôn à?"
Tô Tâm Tâm nhìn tin nhắn, cảm thấy khó tin: "Ai nói?"
Trịnh Duệ liền hiểu rõ chắc chắn Tô Tâm Tâm không đồng ý nên bị Tô Tâm Mai nhốt.
Hai ngày này Trịnh Duệ đều quan sát tình hình ở Lục gia, tìm cơ hội muốn cứu nàng ra.
Một ngày, Trịnh Duệ cau mày nhìn Trương Hiên Vũ đang đi tản bộ trước cổng Lục gia, thầm nghĩ tên khốn này còn dám tới đây.
Đợi Trương Hiên Vũ rời đi, hắn lại ấn chuông cửa Lục gia.
Tô Tâm Mai nhìn vẫn là Trịnh Duệ, không kiên nhẫn quát: "Ta đã nói ngươi không hiểu sao? Tránh xa nhà ta ra."
Trịnh Duệ nhẫn nại giải thích: "A di, cháu đến là muốn nói với ngài, vừa rồi Trương Hiên Vũ xuất hiện ở trước cửa, ngài có biết hắn có âm mưu gì mà cho Tâm Tâm dùng thuốc mê không, cháu sợ..."
"Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi?"
Tô Tâm Mai ngắt lời hắn, chế nhạo nói: "Tâm Tâm dù không cùng Hiên Vũ, cũng không đến lượt ngươi, nhanh lên đi cho ta."
Trịnh Duệ còn muốn nói gì đó thì đã bị cản ở bên ngoài.
Hắn không thể tin được, lại có loại người mẹ này, không quan tâm con gái sống chết.
Hắn không thể để Trương Hiên Vũ lại bày mưu tính kế gì nữa, bất đắc dĩ chỉ có thể nhắn tin cho Lục Văn Châu, kể cho hắn biết chuyện Tô Tâm Tâm bị giam trong nhà, đồng thời nói cho hắn biết Trương Hiên Vũ xuất hiện ở Lục gia.
Chạng vạng tối
"Cạch"
Cửa phòng Tô Tâm Tâm bị mở bằng thẻ, nàng tràn đầy mong chờ nghĩ rằng ai đó đến cứu mình, nhưng khi thấy Trương Hiên Vũ, nàng kinh hãi tròn mắt.
"Tâm Tâm, ta đến tìm em."
Trương Hiên Vũ mặt giả nhân giả nghĩa nhìn Tô Tâm Tâm, ánh mắt thèm khát hiện rõ, nàng nhìn Tô Tâm Mai ở phía sau hắn, vội vàng cầu xin: "Mẹ, xin mẹ cho hắn đi."
Tô Tâm Mai lại cười nói: "Con ngốc, mẹ đã đồng ý chuyện Hiên Vũ kết hôn với con rồi, hai đứa tối nay cứ trò chuyện cho tốt, ngày mai đi kết hôn nhé."
Nói xong, ánh mắt ra hiệu nhìn Trương Hiên Vũ, rồi lại khóa trái cửa lại.
Tô Tâm Tâm hoảng sợ gào khóc bên cửa phòng: "Mẹ, mẹ đừng làm vậy, con sai rồi, con sẽ nghe lời mẹ, xin mẹ đừng để hắn ở đây."
Nàng hoảng hốt không đứng vững, sau lưng Trương Hiên Vũ cười khì khì nói: "Tâm Tâm, em không biết đấy thôi, mấy ngày nay ta trốn ở nước ngoài, chỉ sợ Lục gia các người làm gì ta thôi."
Nói xong, hắn cố ý dừng lại một chút, ngồi lên giường Tô Tâm Tâm, ngửi hương thơm từ chăn của nàng, cảm khái nói: "Giường của Tâm Tâm thơm thật, người em cũng thơm, khiến ta ngứa ngáy khó chịu."
Tô Tâm Tâm quay người, ép sát vào cửa, cảnh giác nhìn Trương Hiên Vũ, cảnh cáo nói: "Trương Hiên Vũ anh đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Trương Hiên Vũ lại bật cười, chậm rãi nói: "Em không biết à, mẹ em tối nay sẽ để ta cùng em thân mật một chút, ngày mai chúng ta sẽ đi kết hôn."
Nói xong, hắn đứng dậy, từ từ tiến đến trước mặt nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên, mập mờ thở hơi vào mặt nàng: "Biết mẹ em gấp gáp thế này, lúc trước ta không nên dùng thuốc mê, làm em sợ mất rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, ta nhất định sẽ đối tốt với em."
Trương Hiên Vũ như sắp phát điên rồi.
Tô Tâm Tâm run rẩy, nói giọng thương lượng: "Anh cũng đâu phải thật lòng thích tôi, anh làm vậy, Lục Văn Châu sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Trương Hiên Vũ nghe vậy, cười ranh mãnh: "Ta sợ cái gì chứ, được người đẹp trong vòng tay, làm ma cũng sung sướng."
Dứt lời, hắn đưa tay nắm chặt hai tay nàng ra sau lưng, chuẩn bị hôn lên môi nàng.
Tô Tâm Tâm giãy dụa nghiêng người, để hắn hôn vào má mình, lên tiếng khóc rống: "Đồ súc sinh, thả tôi ra."
Trương Hiên Vũ nheo mắt, cắn vào cổ nàng một cái: "Tối nay em đừng hòng trốn thoát."
Vươn tay chuẩn bị cởi áo ngoài của nàng.
Tô Tâm Tâm tuyệt vọng giãy dụa.
Đúng lúc này
"Rầm —"
Cửa bị đá tung.
Lục Văn Châu nhìn thấy Trương Hiên Vũ đang giở trò với Tô Tâm Tâm, lập tức mặt tối sầm lại, đáy mắt đỏ ngầu, giống như Satan dưới địa ngục cười lạnh lùng nhìn Trương Hiên Vũ: "Trương Hiên Vũ, giỏi lắm."
Hắn xông lên hung hăng đạp hắn một cái, kéo Tô Tâm Tâm về phía mình.
Trương Hiên Vũ ngã lăn trên đất, đau rát cả người, hắn quay đầu nhìn Tô Tâm Mai đang đi vào, cứng họng nói: "Anh rể, bá mẫu đã đồng ý để em cùng Tâm Tâm kết hôn vào ngày mai."
Nói xong, hắn bò dậy, "Em và vị hôn thê của mình làm chuyện phu thê thì anh không nên xen vào chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận