Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 69: Đánh chính là ngươi (length: 7695)
Đối mặt Lục Tử San nhìn trừng trừng, Tô Tâm Tâm lơ đễnh, nhiều năm qua sớm đã thành thói quen nàng châm chọc khiêu khích, cho nên cũng không sợ nàng muốn làm gì.
Tô Tâm Tâm từ thiết kế bản thảo bên trong ngẩng đầu, giọng điệu mang theo xa cách: "Ngươi tới nơi này học thêm?"
Rõ ràng là lời nói bình thường, tại Lục Tử San nghe tới lại đặc biệt chói tai: "Tô Tâm Tâm, ngươi thực sự là có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể thông đồng nam nhân." Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Tằng lão, "Lão sư, ngài ngàn vạn lần chớ bị nàng lừa gạt, nàng ở trong nước giỏi nhất là dùng chiêu trò quyến rũ người."
Vừa nói, khóe miệng nàng lộ ra vẻ xem thường căm ghét: "Nàng ngay cả tiểu thúc thúc của mình cũng quyến rũ."
Không đợi Tô Tâm Tâm nói gì, Tằng lão liền nhíu mày, mang theo không kiên nhẫn: "Ngươi là ai? Chạy tới nói xấu đồ đệ của ta, có ý đồ gì?" Đa số những danh nhân có học thức uyên bác đều tính cách lạnh lùng khó gần, Tằng lão sư chính là loại người này, bất quá nàng cực kỳ may mắn có duyên gặp qua sư mẫu một lần tác hợp để cho Tằng lão thu nhận làm đồ đệ, trong mấy tháng này nàng biết Tằng lão là một lão đầu lạnh lùng ít nói.
Nghe thấy sư phụ hiếm khi phát cáu biện giải cho mình, Tô Tâm Tâm nội tâm một dòng nước ấm từ trái tim lan tràn ra, khiến nàng không nhịn được cong lên khóe miệng.
"Ngươi còn có việc gì không? Nếu không có thì đừng tới quấy rầy chúng ta làm việc."
Tằng lão cũng không thèm để ý quan hệ sau lưng của nàng ta là gì, cũng không nể mặt mũi, để cho bảo vệ mời ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh hồi lâu.
Tô Tâm Tâm tay nắm lấy bản vẽ, ánh mắt cứ như vậy đặt trên người Tằng lão, chưa bao giờ trải qua tình thương của cha tại thời khắc này khiến nàng cảm động thực sự. "Nhiệm vụ giao cho con đã hoàn thành chưa?"
Tằng lão ngẩng đầu, ánh mắt không khách khí nhìn Tô Tâm Tâm đang ngẩn người.
"Lão sư, ngài không hỏi con chuyện vừa rồi nàng nói có phải thật không sao?"
Tằng lão hừ lạnh một tiếng, cụp mắt xuống, ta dạy qua nhiều người như vậy, nếu như ngay cả một người cũng nhìn sai thì mới là trò cười.
Tô Tâm Tâm khóe miệng cong lên càng cao, "Ngài không hỏi, nhưng con vẫn muốn nói với ngài."
"..."
Không vài phút sau, Tô Tâm Tâm liền kể hết những gì mình đã trải qua trong hai mươi mấy năm qua.
Nghe xong, ánh mắt Tằng lão lộ ra đau lòng, thở dài đi đến bên cạnh chỗ nàng ngồi, "Ngươi ở trong một gia đình phức tạp như vậy mà vẫn có thể giữ được sơ tâm, rất tốt. Mấy tháng nay, ta cũng thấy được trong xương cốt của ngươi sự kiên nghị, giống ta thuở thiếu thời."
Tô Tâm Tâm nghe những lời này chỉ cảm thấy chua xót vô cùng, từ nhỏ đến lớn Tô Tâm Mai chỉ ép bản thân nhẫn nhịn, vì đệ đệ mà coi mình là quân cờ, từ trước tới nay chưa từng có ai hỏi cô mệt không, có vui không.
"Sư phụ, con đến đây học chính là vì thực hiện giấc mơ của mình, không muốn bị người khác sai khiến nữa."
Tằng lão cười, giơ ngón tay cái lên với nàng: "Không hổ là đồ đệ của ta, gặp chuyện không hoảng hốt. Ngươi cứ một mực xông về phía trước, đừng cứ mãi ở lại quá khứ, nắm bắt hiện tại mới là mấu chốt."
Đáy mắt Tô Tâm Tâm hiện lên vẻ ướt át, dùng sức gật đầu.
Mùa đông ở London đến rất nhanh.
Tô Tâm Tâm quấn chiếc áo khoác dày cộp, cằm rụt vào trong chiếc khăn quàng cổ màu lục, xách túi đi trên đường phố cổ kính của thành phố này, tuyết rơi rất lớn, đi trên đường có thể nghe thấy tiếng bước chân kêu cót két, âm thanh của tuyết thanh thúy lại khiến người ta tĩnh lặng.
Đầu mũi Tô Tâm Tâm hở ra bên ngoài đã đỏ ửng, mắt cũng bị gió lạnh thổi đến rớm nước, thế nhưng cô vẫn có tâm trạng tốt, đôi mắt cong cong như lưỡi câu, vô cùng xinh đẹp.
Lục Tử San trong mấy tháng này liên tục đến bái phỏng Tằng lão, đều bị ông từ chối nhã nhặn ngoài cửa.
Oán khí dồn nén trong lòng bao tháng nay bùng nổ vào ngày tuyết lớn này.
Vì bái sư học nghệ, Lục Tử San vốn kiêu căng ngang ngược phải cố nhịn trong lòng nhiều tháng, nhưng chính là kiên quyết không gặp được Tằng lão.
Lục Tử San không nhịn được nữa, nàng bất chấp trực tiếp xông vào phòng làm việc của Tằng lão.
"Lão sư, hai tháng nay, con mỗi ngày đều đến bái phỏng ngài, vậy mà ngài lại không chịu gặp con một lần, con tiện nhân Tô Tâm Tâm kia đã rót thuốc mê gì vào ngài mà ngài lại thích nó đến thế?"
Lục Tử San không kiêng dè gì mà nói.
Tằng lão lập tức mặt đen lại, bỏ dở công việc đang làm, chỉ trích Lục Tử San mặt mũi ngông nghênh: "Láo xược, cả đời ta dẫn dắt vô số đồ đệ, duy chỉ không muốn những kẻ phẩm hạnh không ngay chính, dù ngươi có đạp nát ngưỡng cửa này thì ta cũng không nhận."
Lục Tử San bị bảo vệ lôi ra ngoài cửa, nàng loạng choạng ngã vào đống tuyết.
Ngã trên nền tuyết chật vật thảm hại khiến cho hận ý trong lòng nàng đều đổ lên Tô Tâm Tâm, nàng nắm chặt tuyết trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy hận ý: "Tô Tâm Tâm, đều tại ngươi, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua."
Nàng nghiến răng bò dậy, lếch thếch ướt át đi thẳng đến nhà trọ của Tô Tâm Tâm.
Nàng dùng sức đập cửa, thật lâu không thấy ai trả lời.
Lục Tử San không quan tâm đến ánh mắt dòm ngó của hàng xóm, giọng the thé hét lớn: "Tô Tâm Tâm, mày ra đây cho tao."
"Cộc cộc cộc"
Lục Tử San đập cửa càng lúc càng mạnh.
Đúng lúc đó Tô Tâm Tâm từ bên ngoài trời tuyết trở về.
Tâm trạng tốt đẹp khi nhìn thấy Lục Tử San lúc này đã tan thành mây khói: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tiếng nói từ sau lưng truyền đến, Lục Tử San dừng động tác trên tay, đáy mắt hiện lên một nụ cười lạnh, quay người túm lấy tóc của Tô Tâm Tâm, tức giận mắng lớn: "Con hồ ly tinh này, ở trong nước dụ dỗ tiểu thúc còn chưa đủ, bây giờ lại dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông lên cả Tằng lão, có ác tâm không?"
Tô Tâm Tâm bị đau buồn bực âm thanh quát một hồi.
Nàng nghiêm mặt tránh khỏi tay của Lục Tử San, ngược lại giơ tay lên tát qua.
"Bốp"
Lục Tử San bụm mặt, kinh ngạc mang theo tức giận: "Con tiện nhân, mày dám đánh tao?"
"Đánh chính là mày."
Tô Tâm Tâm cau mày, xoa xoa bàn tay có chút tê dại: "Lục Tử San ta cho mày biết, đây không phải ở thủ đô, nơi này không có ai chiều chuộng mày, tao cũng không phải là Tô Tâm Tâm trước kia để mặc mày ức hiếp."
Tô Tâm Tâm híp mắt, tiến lên chỉ tay vào mặt nàng cảnh cáo: "Mày nghe cho rõ, nếu mày còn dám đến quấy rầy cuộc sống của tao, lần sau không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy."
Nói xong, không để ý đến ánh mắt kinh hãi và hận ý của Lục Tử San, vượt qua nàng đóng sập cửa phòng lại.
"Tô Tâm Tâm, mày cho rằng mày tới nước Anh thì ngon lành hả, chẳng phải là dựa vào Lục gia mà mày tưởng mày có tư cách gì đứng ở đây?"
Tô Tâm Tâm mở đĩa nhạc lên, ngăn cách những tạp âm bên ngoài.
Ăn quả đắng, Lục Tử San trở lại chỗ ở, đem đồ đạc trong phòng đập tan tành, vẫn không thể xả hết cơn giận.
Đúng lúc này Âu Dương Lam gọi điện tới.
Lục Tử San ấm ức kể cho cô ta nghe việc mình bị đánh, "Thím à, thím bảo con bình tĩnh lại thể hiện tốt một chút, xoa dịu thái độ của Tằng lão, nhưng ông ấy đã bị Tô Tâm Tâm tẩy não rồi, căn bản không thèm gặp con."
Nghe Lục Tử San nói kỹ năng của Tô Tâm Tâm dạo này càng ngày càng tốt, Âu Dương Lam cắn răng nhìn chằm chằm vào những giọt mưa ngoài cửa sổ, không để tâm nghe những lời Lục Tử San phàn nàn rồi cúp điện thoại.
"Ngu xuẩn."
Âu Dương Lam không đặt hy vọng vào Lục Tử San, nếu cứ bỏ mặc như vậy thì hào quang của Tô Tâm Tâm sẽ không thể bị che giấu, điều này khiến bà ta làm sao mà chấp nhận được.
Nghĩ tới Trương Hiên Vũ, bà ta cảm thấy lúc này phải để hắn ra tay rồi...
Tô Tâm Tâm từ thiết kế bản thảo bên trong ngẩng đầu, giọng điệu mang theo xa cách: "Ngươi tới nơi này học thêm?"
Rõ ràng là lời nói bình thường, tại Lục Tử San nghe tới lại đặc biệt chói tai: "Tô Tâm Tâm, ngươi thực sự là có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể thông đồng nam nhân." Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Tằng lão, "Lão sư, ngài ngàn vạn lần chớ bị nàng lừa gạt, nàng ở trong nước giỏi nhất là dùng chiêu trò quyến rũ người."
Vừa nói, khóe miệng nàng lộ ra vẻ xem thường căm ghét: "Nàng ngay cả tiểu thúc thúc của mình cũng quyến rũ."
Không đợi Tô Tâm Tâm nói gì, Tằng lão liền nhíu mày, mang theo không kiên nhẫn: "Ngươi là ai? Chạy tới nói xấu đồ đệ của ta, có ý đồ gì?" Đa số những danh nhân có học thức uyên bác đều tính cách lạnh lùng khó gần, Tằng lão sư chính là loại người này, bất quá nàng cực kỳ may mắn có duyên gặp qua sư mẫu một lần tác hợp để cho Tằng lão thu nhận làm đồ đệ, trong mấy tháng này nàng biết Tằng lão là một lão đầu lạnh lùng ít nói.
Nghe thấy sư phụ hiếm khi phát cáu biện giải cho mình, Tô Tâm Tâm nội tâm một dòng nước ấm từ trái tim lan tràn ra, khiến nàng không nhịn được cong lên khóe miệng.
"Ngươi còn có việc gì không? Nếu không có thì đừng tới quấy rầy chúng ta làm việc."
Tằng lão cũng không thèm để ý quan hệ sau lưng của nàng ta là gì, cũng không nể mặt mũi, để cho bảo vệ mời ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh hồi lâu.
Tô Tâm Tâm tay nắm lấy bản vẽ, ánh mắt cứ như vậy đặt trên người Tằng lão, chưa bao giờ trải qua tình thương của cha tại thời khắc này khiến nàng cảm động thực sự. "Nhiệm vụ giao cho con đã hoàn thành chưa?"
Tằng lão ngẩng đầu, ánh mắt không khách khí nhìn Tô Tâm Tâm đang ngẩn người.
"Lão sư, ngài không hỏi con chuyện vừa rồi nàng nói có phải thật không sao?"
Tằng lão hừ lạnh một tiếng, cụp mắt xuống, ta dạy qua nhiều người như vậy, nếu như ngay cả một người cũng nhìn sai thì mới là trò cười.
Tô Tâm Tâm khóe miệng cong lên càng cao, "Ngài không hỏi, nhưng con vẫn muốn nói với ngài."
"..."
Không vài phút sau, Tô Tâm Tâm liền kể hết những gì mình đã trải qua trong hai mươi mấy năm qua.
Nghe xong, ánh mắt Tằng lão lộ ra đau lòng, thở dài đi đến bên cạnh chỗ nàng ngồi, "Ngươi ở trong một gia đình phức tạp như vậy mà vẫn có thể giữ được sơ tâm, rất tốt. Mấy tháng nay, ta cũng thấy được trong xương cốt của ngươi sự kiên nghị, giống ta thuở thiếu thời."
Tô Tâm Tâm nghe những lời này chỉ cảm thấy chua xót vô cùng, từ nhỏ đến lớn Tô Tâm Mai chỉ ép bản thân nhẫn nhịn, vì đệ đệ mà coi mình là quân cờ, từ trước tới nay chưa từng có ai hỏi cô mệt không, có vui không.
"Sư phụ, con đến đây học chính là vì thực hiện giấc mơ của mình, không muốn bị người khác sai khiến nữa."
Tằng lão cười, giơ ngón tay cái lên với nàng: "Không hổ là đồ đệ của ta, gặp chuyện không hoảng hốt. Ngươi cứ một mực xông về phía trước, đừng cứ mãi ở lại quá khứ, nắm bắt hiện tại mới là mấu chốt."
Đáy mắt Tô Tâm Tâm hiện lên vẻ ướt át, dùng sức gật đầu.
Mùa đông ở London đến rất nhanh.
Tô Tâm Tâm quấn chiếc áo khoác dày cộp, cằm rụt vào trong chiếc khăn quàng cổ màu lục, xách túi đi trên đường phố cổ kính của thành phố này, tuyết rơi rất lớn, đi trên đường có thể nghe thấy tiếng bước chân kêu cót két, âm thanh của tuyết thanh thúy lại khiến người ta tĩnh lặng.
Đầu mũi Tô Tâm Tâm hở ra bên ngoài đã đỏ ửng, mắt cũng bị gió lạnh thổi đến rớm nước, thế nhưng cô vẫn có tâm trạng tốt, đôi mắt cong cong như lưỡi câu, vô cùng xinh đẹp.
Lục Tử San trong mấy tháng này liên tục đến bái phỏng Tằng lão, đều bị ông từ chối nhã nhặn ngoài cửa.
Oán khí dồn nén trong lòng bao tháng nay bùng nổ vào ngày tuyết lớn này.
Vì bái sư học nghệ, Lục Tử San vốn kiêu căng ngang ngược phải cố nhịn trong lòng nhiều tháng, nhưng chính là kiên quyết không gặp được Tằng lão.
Lục Tử San không nhịn được nữa, nàng bất chấp trực tiếp xông vào phòng làm việc của Tằng lão.
"Lão sư, hai tháng nay, con mỗi ngày đều đến bái phỏng ngài, vậy mà ngài lại không chịu gặp con một lần, con tiện nhân Tô Tâm Tâm kia đã rót thuốc mê gì vào ngài mà ngài lại thích nó đến thế?"
Lục Tử San không kiêng dè gì mà nói.
Tằng lão lập tức mặt đen lại, bỏ dở công việc đang làm, chỉ trích Lục Tử San mặt mũi ngông nghênh: "Láo xược, cả đời ta dẫn dắt vô số đồ đệ, duy chỉ không muốn những kẻ phẩm hạnh không ngay chính, dù ngươi có đạp nát ngưỡng cửa này thì ta cũng không nhận."
Lục Tử San bị bảo vệ lôi ra ngoài cửa, nàng loạng choạng ngã vào đống tuyết.
Ngã trên nền tuyết chật vật thảm hại khiến cho hận ý trong lòng nàng đều đổ lên Tô Tâm Tâm, nàng nắm chặt tuyết trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy hận ý: "Tô Tâm Tâm, đều tại ngươi, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua."
Nàng nghiến răng bò dậy, lếch thếch ướt át đi thẳng đến nhà trọ của Tô Tâm Tâm.
Nàng dùng sức đập cửa, thật lâu không thấy ai trả lời.
Lục Tử San không quan tâm đến ánh mắt dòm ngó của hàng xóm, giọng the thé hét lớn: "Tô Tâm Tâm, mày ra đây cho tao."
"Cộc cộc cộc"
Lục Tử San đập cửa càng lúc càng mạnh.
Đúng lúc đó Tô Tâm Tâm từ bên ngoài trời tuyết trở về.
Tâm trạng tốt đẹp khi nhìn thấy Lục Tử San lúc này đã tan thành mây khói: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tiếng nói từ sau lưng truyền đến, Lục Tử San dừng động tác trên tay, đáy mắt hiện lên một nụ cười lạnh, quay người túm lấy tóc của Tô Tâm Tâm, tức giận mắng lớn: "Con hồ ly tinh này, ở trong nước dụ dỗ tiểu thúc còn chưa đủ, bây giờ lại dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông lên cả Tằng lão, có ác tâm không?"
Tô Tâm Tâm bị đau buồn bực âm thanh quát một hồi.
Nàng nghiêm mặt tránh khỏi tay của Lục Tử San, ngược lại giơ tay lên tát qua.
"Bốp"
Lục Tử San bụm mặt, kinh ngạc mang theo tức giận: "Con tiện nhân, mày dám đánh tao?"
"Đánh chính là mày."
Tô Tâm Tâm cau mày, xoa xoa bàn tay có chút tê dại: "Lục Tử San ta cho mày biết, đây không phải ở thủ đô, nơi này không có ai chiều chuộng mày, tao cũng không phải là Tô Tâm Tâm trước kia để mặc mày ức hiếp."
Tô Tâm Tâm híp mắt, tiến lên chỉ tay vào mặt nàng cảnh cáo: "Mày nghe cho rõ, nếu mày còn dám đến quấy rầy cuộc sống của tao, lần sau không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy."
Nói xong, không để ý đến ánh mắt kinh hãi và hận ý của Lục Tử San, vượt qua nàng đóng sập cửa phòng lại.
"Tô Tâm Tâm, mày cho rằng mày tới nước Anh thì ngon lành hả, chẳng phải là dựa vào Lục gia mà mày tưởng mày có tư cách gì đứng ở đây?"
Tô Tâm Tâm mở đĩa nhạc lên, ngăn cách những tạp âm bên ngoài.
Ăn quả đắng, Lục Tử San trở lại chỗ ở, đem đồ đạc trong phòng đập tan tành, vẫn không thể xả hết cơn giận.
Đúng lúc này Âu Dương Lam gọi điện tới.
Lục Tử San ấm ức kể cho cô ta nghe việc mình bị đánh, "Thím à, thím bảo con bình tĩnh lại thể hiện tốt một chút, xoa dịu thái độ của Tằng lão, nhưng ông ấy đã bị Tô Tâm Tâm tẩy não rồi, căn bản không thèm gặp con."
Nghe Lục Tử San nói kỹ năng của Tô Tâm Tâm dạo này càng ngày càng tốt, Âu Dương Lam cắn răng nhìn chằm chằm vào những giọt mưa ngoài cửa sổ, không để tâm nghe những lời Lục Tử San phàn nàn rồi cúp điện thoại.
"Ngu xuẩn."
Âu Dương Lam không đặt hy vọng vào Lục Tử San, nếu cứ bỏ mặc như vậy thì hào quang của Tô Tâm Tâm sẽ không thể bị che giấu, điều này khiến bà ta làm sao mà chấp nhận được.
Nghĩ tới Trương Hiên Vũ, bà ta cảm thấy lúc này phải để hắn ra tay rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận