Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 4: Chẳng lẽ tại trong lòng ngươi ta không phải sao hèn như vậy sao (length: 8376)
Thốt ra lời nói, khiến cho trong phòng bầu không khí lập tức ngưng trệ.
Lục Văn Châu đôi lông mày hẹp dài hơi nhướng lên một cái.
Ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, một lát sau trầm thấp cười một tiếng.
"Tô Tâm Tâm, ngươi sẽ không phải yêu ta rồi chứ?"
Tô Tâm Tâm tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng khi nhìn thấy sự trêu tức trong đáy mắt người đàn ông, niềm vui đang nhảy nhót điên cuồng lập tức tan biến không dấu vết.
Nàng sao có thể cảm thấy, người đàn ông này sẽ có chút xíu rung động với nàng?
Thật nực cười.
"Cáu kỉnh với ta chỉ vì chuyện này?"
Lời người đàn ông nói vẫn thản nhiên như gió thoảng mây bay.
Tô Tâm Tâm cảm thấy ngực mình đau nhói.
Có lẽ vì nơi đây là "tổ ấm" của nàng, nên cho nàng đủ can đảm.
Nàng hơi hất cằm lên, không hề lùi bước, bắt chước dáng vẻ của người đàn ông, nhếch khóe môi, mang theo chút tự giễu châm biếm.
"Tiểu thúc thúc nghĩ nhiều rồi, ta không có sở thích làm người thứ ba. Nếu muốn ngủ với ta thì không thể kết hôn, nếu không thì đừng dây dưa không rõ, bộ dạng của ngươi như vậy, được mà không bỏ xuống được, sẽ khiến ta cảm thấy ngươi tình căn thâm chủng với ta."
Nụ cười trên khóe miệng người đàn ông đột ngột đông cứng lại, đôi mắt sâu thẳm bao phủ lấy nàng.
Ngay khi Tô Tâm Tâm cảm thấy có lẽ mình sắp bị hắn bóp chết đến nơi, hắn lại lần nữa cất tiếng cười trầm thấp.
"Ngươi tự định vị bản thân kém cỏi quá rồi, kẻ thứ ba? Tình nhân? Ngươi không tính vào đâu, thứ hấp dẫn ta chỉ là thân thể này ngủ được mà không chán của ngươi, còn nữa… chỉ là tiện đường thôi."
Dù biết trước kết quả như vậy, nhưng khi nghe thấy vẫn cảm thấy lòng đau như dao cắt.
Cảm xúc của Tô Tâm Tâm gần như không vững, cố gắng kìm nén nước mắt, đôi môi run rẩy không thốt nên lời.
Nàng không được mất kiểm soát trước mặt người đàn ông này nữa, không muốn để chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị chà đạp.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu lấy lý trí sắp sụp đổ của nàng.
Lục Văn Châu lấy điện thoại ra liếc nhìn, ngay trước mặt Tô Tâm Tâm bắt máy, giọng nói trầm thấp dịu dàng chưa từng có.
"Sao vậy?"
Đầu dây bên kia vọng đến giọng nữ du dương.
"Văn Châu ca, em muốn ăn tôm say Phúc Nguyên Lầu, anh đi cùng em nhé?"
Ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tâm Tâm, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Được, anh đi đón em."
Điện thoại vừa tắt, tay người đàn ông xoa lên gò má nàng.
"Chờ ta trở lại."
Hắn nói tự nhiên chắc chắn, cứ như vừa rồi cãi nhau cũng chưa từng xảy ra.
Xác định mối quan hệ của bọn họ, chỉ cần hắn muốn, sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Trái tim đầy lỗ thủng của Tô Tâm Tâm lại bị đâm một nhát đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Lục Văn Châu bị dị ứng tôm, vậy mà vì một người phụ nữ khác thay đổi thói quen, xem ra hắn đối với cuộc hôn sự này không chỉ dụng tâm, còn cực kỳ chủ động.
Nàng quay đầu tránh bàn tay kia, cười lạnh nhạt.
"Hay là dẫn ta theo luôn đi, tiện thể cho ta nhìn mặt cô em dâu tương lai một chút, nếu tiểu thúc thúc có hứng thú thì bảo ta hầu hạ một trận trước mặt cô ấy cũng được, dù sao ta có kinh nghiệm phục vụ trên giường rồi..."
"Tô Tâm Tâm!"
Cằm nàng lại bị bóp chặt đau điếng.
"Ngươi nhất định phải nói bản thân mình hèn mọn như vậy sao?"
"Chẳng lẽ trong lòng ngươi ta không hèn mọn như vậy sao?"
Lớp mặt nạ ngoan ngoãn bị xé rách, cả hai điên cuồng giằng co.
Người đàn ông nhìn đôi mắt đã ửng hồng của nàng, trong lòng lại một lần nữa dâng lên sự bực bội khó khống chế.
Cũng giống như ngày trước, cô nhóc mười chín tuổi hôn lên môi hắn.
Tuổi chớm nở như nụ hoa, đẹp đến kinh ngạc.
Hắn biết rõ không được, vậy mà lần đầu tiên sa ngã trước tình dục.
Về sau một tuần, càng là hàng đêm dày vò người đến ngất lịm mới chịu dừng lại.
Cảm giác này thật điên cuồng, lại khiến hắn vô cùng mâu thuẫn.
Tiếng cửa phòng bị đóng sầm, rung đến mức trần nhà cũng lung lay theo.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tâm Tâm đứng trước văn phòng Lục thị mà không dám bước vào.
Báo cáo thực tập năm cuối đại học vừa mới được phát, Tô Tâm Mai đã lập tức đưa cho Lục Văn Châu, mong có thể sắp xếp cho nàng vào làm ở Lục thị.
Vẻ nịnh nọt trên mặt Tô Tâm Mai khiến nàng khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến việc được làm chung với người mình thích, nàng lại hèn mọn không phản bác.
Lục Tử San nép vào người Lục Văn Châu kéo tay hắn, mặt mày đầy vẻ được sủng ái.
"Một người ngoài cũng không biết xấu hổ liếm mặt vào Lục thị chúng ta? Tiểu thúc thúc, anh phải giữ cửa cho tốt, đừng để ai muốn vào thì vào, sẽ làm mất đẳng cấp Lục thị chúng ta."
Lục Văn Châu đứng thứ ba trong nhà, Lục Tử San là con gái út của anh hai hắn, cũng là tiểu công chúa duy nhất của Lục gia, địa vị của nàng và cái kẻ họ khác này cách nhau một trời một vực.
Tô Tâm Mai không dám đắc tội, cúi đầu xuýt xoa nói tốt.
"Tâm Tâm chịu được khổ, cũng có nhãn lực, nghe nói cha con định cho con đi phòng thiết kế, vậy cho nó làm thư ký nhỏ trợ lý cho con đi, kiếm miếng cơm qua ngày là được rồi."
Sau khi Tô Tâm Mai hết lời vun vào, Lục Tử San mới gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi nàng đi đăng ký, bộ phận nhân sự lại thông báo rằng hồ sơ của nàng đã được điều đến ban thư ký.
Vì thế, Lục Tử San còn làm ầm lên một trận, nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
"Còn đợi gì nữa? Muốn đi muộn à?"
Đồng nghiệp tới vỗ vai nàng một cái, kéo nàng từ hồi ức trở về.
Trong thang máy chật kín người, đây là thời điểm bát quái nhất vào buổi sáng.
"Các người nghe nói chưa? Tổng giám đốc Lục nhà mình sắp kết hôn đấy."
"Tin của cô lỗi thời rồi, tháng trước tổng giám đốc Lục đi công tác ở F quốc, còn mang theo cả vị hôn thê cùng đi. Bên tài vụ còn chi hẳn một nghìn vạn, nghe nói là mua một khối nguyên thạch ở buổi đấu giá, tổng giám đốc Lục còn đặc biệt tìm nhà thiết kế hàng đầu, thiết kế một bộ trang sức dùng trong hôn lễ."
"Trời ơi, vị hôn thê của tổng giám đốc Lục có phải đời trước đã cứu cả dải ngân hà không vậy, khi nào mới có người vừa có tiền vừa có sắc vừa bá đạo lại chung tình xuất hiện với mình vậy."
Những lời bàn tán không ngừng lọt vào tai, Tô Tâm Tâm trốn vào góc sâu nhất, cúi đầu, sống mũi ê ẩm khó chịu.
Thì ra cả thế giới đều đã biết.
Nếu không phải Tô Tâm Mai nhắc đến trong điện thoại, chẳng lẽ nàng sẽ bị kéo thẳng đến hôn lễ rồi mới biết hết tất cả sao?
Nàng đưa tay sờ cổ, nơi đó có chiếc vòng cổ thủ công và đôi khuyên tai là khối ngọc bích.
Đây là Lục Văn Châu sau khi từ F quốc trở về đã ép nàng làm tình thật lâu rồi đưa cho nàng, cũng là món quà duy nhất mà nàng mang trên người.
Thì ra nàng đã nghĩ, dấu vết bị lửa đốt trên nút thắt là một sự ám chỉ dụng tâm kín đáo của hắn.
Nhưng sự thật lại là đồ mà người khác không thèm dùng.
Ra khỏi thang máy, trưởng ban thư ký đưa tập văn kiện tới.
"Đưa đi ký tên, tiện thể pha hai cốc cà phê mang qua, trong đó một cốc cho thêm đường và sữa."
Lục Văn Châu ghét nhất là cà phê có đường và sữa, nàng vô thức hỏi một câu: "Là có khách hả?"
"Không phải, là tiểu thư Âu Dương Lam, dùng điểm tâm, đây chính là bà chủ tương lai của chúng ta đấy."
Trưởng ban thư ký cười khoát tay, vội vàng bỏ đi.
Mười phút sau, Tô Tâm Tâm bưng hai ly cà phê mới pha đứng trước cửa văn phòng tổng tài.
Vách tường cách âm tốt nên không lọt ra chút tiếng động nào, nàng do dự một lát rồi đưa tay gõ cửa.
"Mời vào."
Người lên tiếng không phải Lục Văn Châu, mà là Âu Dương Lam.
Nàng vịn khay cẩn thận nghiêng người đẩy cửa ra, tiếng cười vui từ trong khe cửa ập vào mặt, khiến nàng không kịp chuẩn bị.
Dù đối mặt với Lục Tử San được Lục gia sủng ái nhất, Lục Văn Châu cũng rất ít khi kiên nhẫn dỗ dành ai vui vẻ.
Tô Tâm Tâm cố gắng khuyên mình không được để ý, không được nghe không được nhìn.
Nhưng nàng không làm được.
Nàng khó chịu lắm, sâu sắc hơn nhiều so với sự hiểu biết của bản thân.
Nàng đã dốc hết sức để yêu người đàn ông ấy, thì ra hắn không phải sắt đá không hiểu tình yêu, chỉ là vì nàng không phải người mà hắn có đủ kiên nhẫn để dỗ dành thôi...
Lục Văn Châu đôi lông mày hẹp dài hơi nhướng lên một cái.
Ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, một lát sau trầm thấp cười một tiếng.
"Tô Tâm Tâm, ngươi sẽ không phải yêu ta rồi chứ?"
Tô Tâm Tâm tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng khi nhìn thấy sự trêu tức trong đáy mắt người đàn ông, niềm vui đang nhảy nhót điên cuồng lập tức tan biến không dấu vết.
Nàng sao có thể cảm thấy, người đàn ông này sẽ có chút xíu rung động với nàng?
Thật nực cười.
"Cáu kỉnh với ta chỉ vì chuyện này?"
Lời người đàn ông nói vẫn thản nhiên như gió thoảng mây bay.
Tô Tâm Tâm cảm thấy ngực mình đau nhói.
Có lẽ vì nơi đây là "tổ ấm" của nàng, nên cho nàng đủ can đảm.
Nàng hơi hất cằm lên, không hề lùi bước, bắt chước dáng vẻ của người đàn ông, nhếch khóe môi, mang theo chút tự giễu châm biếm.
"Tiểu thúc thúc nghĩ nhiều rồi, ta không có sở thích làm người thứ ba. Nếu muốn ngủ với ta thì không thể kết hôn, nếu không thì đừng dây dưa không rõ, bộ dạng của ngươi như vậy, được mà không bỏ xuống được, sẽ khiến ta cảm thấy ngươi tình căn thâm chủng với ta."
Nụ cười trên khóe miệng người đàn ông đột ngột đông cứng lại, đôi mắt sâu thẳm bao phủ lấy nàng.
Ngay khi Tô Tâm Tâm cảm thấy có lẽ mình sắp bị hắn bóp chết đến nơi, hắn lại lần nữa cất tiếng cười trầm thấp.
"Ngươi tự định vị bản thân kém cỏi quá rồi, kẻ thứ ba? Tình nhân? Ngươi không tính vào đâu, thứ hấp dẫn ta chỉ là thân thể này ngủ được mà không chán của ngươi, còn nữa… chỉ là tiện đường thôi."
Dù biết trước kết quả như vậy, nhưng khi nghe thấy vẫn cảm thấy lòng đau như dao cắt.
Cảm xúc của Tô Tâm Tâm gần như không vững, cố gắng kìm nén nước mắt, đôi môi run rẩy không thốt nên lời.
Nàng không được mất kiểm soát trước mặt người đàn ông này nữa, không muốn để chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị chà đạp.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu lấy lý trí sắp sụp đổ của nàng.
Lục Văn Châu lấy điện thoại ra liếc nhìn, ngay trước mặt Tô Tâm Tâm bắt máy, giọng nói trầm thấp dịu dàng chưa từng có.
"Sao vậy?"
Đầu dây bên kia vọng đến giọng nữ du dương.
"Văn Châu ca, em muốn ăn tôm say Phúc Nguyên Lầu, anh đi cùng em nhé?"
Ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tâm Tâm, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Được, anh đi đón em."
Điện thoại vừa tắt, tay người đàn ông xoa lên gò má nàng.
"Chờ ta trở lại."
Hắn nói tự nhiên chắc chắn, cứ như vừa rồi cãi nhau cũng chưa từng xảy ra.
Xác định mối quan hệ của bọn họ, chỉ cần hắn muốn, sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Trái tim đầy lỗ thủng của Tô Tâm Tâm lại bị đâm một nhát đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Lục Văn Châu bị dị ứng tôm, vậy mà vì một người phụ nữ khác thay đổi thói quen, xem ra hắn đối với cuộc hôn sự này không chỉ dụng tâm, còn cực kỳ chủ động.
Nàng quay đầu tránh bàn tay kia, cười lạnh nhạt.
"Hay là dẫn ta theo luôn đi, tiện thể cho ta nhìn mặt cô em dâu tương lai một chút, nếu tiểu thúc thúc có hứng thú thì bảo ta hầu hạ một trận trước mặt cô ấy cũng được, dù sao ta có kinh nghiệm phục vụ trên giường rồi..."
"Tô Tâm Tâm!"
Cằm nàng lại bị bóp chặt đau điếng.
"Ngươi nhất định phải nói bản thân mình hèn mọn như vậy sao?"
"Chẳng lẽ trong lòng ngươi ta không hèn mọn như vậy sao?"
Lớp mặt nạ ngoan ngoãn bị xé rách, cả hai điên cuồng giằng co.
Người đàn ông nhìn đôi mắt đã ửng hồng của nàng, trong lòng lại một lần nữa dâng lên sự bực bội khó khống chế.
Cũng giống như ngày trước, cô nhóc mười chín tuổi hôn lên môi hắn.
Tuổi chớm nở như nụ hoa, đẹp đến kinh ngạc.
Hắn biết rõ không được, vậy mà lần đầu tiên sa ngã trước tình dục.
Về sau một tuần, càng là hàng đêm dày vò người đến ngất lịm mới chịu dừng lại.
Cảm giác này thật điên cuồng, lại khiến hắn vô cùng mâu thuẫn.
Tiếng cửa phòng bị đóng sầm, rung đến mức trần nhà cũng lung lay theo.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tâm Tâm đứng trước văn phòng Lục thị mà không dám bước vào.
Báo cáo thực tập năm cuối đại học vừa mới được phát, Tô Tâm Mai đã lập tức đưa cho Lục Văn Châu, mong có thể sắp xếp cho nàng vào làm ở Lục thị.
Vẻ nịnh nọt trên mặt Tô Tâm Mai khiến nàng khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến việc được làm chung với người mình thích, nàng lại hèn mọn không phản bác.
Lục Tử San nép vào người Lục Văn Châu kéo tay hắn, mặt mày đầy vẻ được sủng ái.
"Một người ngoài cũng không biết xấu hổ liếm mặt vào Lục thị chúng ta? Tiểu thúc thúc, anh phải giữ cửa cho tốt, đừng để ai muốn vào thì vào, sẽ làm mất đẳng cấp Lục thị chúng ta."
Lục Văn Châu đứng thứ ba trong nhà, Lục Tử San là con gái út của anh hai hắn, cũng là tiểu công chúa duy nhất của Lục gia, địa vị của nàng và cái kẻ họ khác này cách nhau một trời một vực.
Tô Tâm Mai không dám đắc tội, cúi đầu xuýt xoa nói tốt.
"Tâm Tâm chịu được khổ, cũng có nhãn lực, nghe nói cha con định cho con đi phòng thiết kế, vậy cho nó làm thư ký nhỏ trợ lý cho con đi, kiếm miếng cơm qua ngày là được rồi."
Sau khi Tô Tâm Mai hết lời vun vào, Lục Tử San mới gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi nàng đi đăng ký, bộ phận nhân sự lại thông báo rằng hồ sơ của nàng đã được điều đến ban thư ký.
Vì thế, Lục Tử San còn làm ầm lên một trận, nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
"Còn đợi gì nữa? Muốn đi muộn à?"
Đồng nghiệp tới vỗ vai nàng một cái, kéo nàng từ hồi ức trở về.
Trong thang máy chật kín người, đây là thời điểm bát quái nhất vào buổi sáng.
"Các người nghe nói chưa? Tổng giám đốc Lục nhà mình sắp kết hôn đấy."
"Tin của cô lỗi thời rồi, tháng trước tổng giám đốc Lục đi công tác ở F quốc, còn mang theo cả vị hôn thê cùng đi. Bên tài vụ còn chi hẳn một nghìn vạn, nghe nói là mua một khối nguyên thạch ở buổi đấu giá, tổng giám đốc Lục còn đặc biệt tìm nhà thiết kế hàng đầu, thiết kế một bộ trang sức dùng trong hôn lễ."
"Trời ơi, vị hôn thê của tổng giám đốc Lục có phải đời trước đã cứu cả dải ngân hà không vậy, khi nào mới có người vừa có tiền vừa có sắc vừa bá đạo lại chung tình xuất hiện với mình vậy."
Những lời bàn tán không ngừng lọt vào tai, Tô Tâm Tâm trốn vào góc sâu nhất, cúi đầu, sống mũi ê ẩm khó chịu.
Thì ra cả thế giới đều đã biết.
Nếu không phải Tô Tâm Mai nhắc đến trong điện thoại, chẳng lẽ nàng sẽ bị kéo thẳng đến hôn lễ rồi mới biết hết tất cả sao?
Nàng đưa tay sờ cổ, nơi đó có chiếc vòng cổ thủ công và đôi khuyên tai là khối ngọc bích.
Đây là Lục Văn Châu sau khi từ F quốc trở về đã ép nàng làm tình thật lâu rồi đưa cho nàng, cũng là món quà duy nhất mà nàng mang trên người.
Thì ra nàng đã nghĩ, dấu vết bị lửa đốt trên nút thắt là một sự ám chỉ dụng tâm kín đáo của hắn.
Nhưng sự thật lại là đồ mà người khác không thèm dùng.
Ra khỏi thang máy, trưởng ban thư ký đưa tập văn kiện tới.
"Đưa đi ký tên, tiện thể pha hai cốc cà phê mang qua, trong đó một cốc cho thêm đường và sữa."
Lục Văn Châu ghét nhất là cà phê có đường và sữa, nàng vô thức hỏi một câu: "Là có khách hả?"
"Không phải, là tiểu thư Âu Dương Lam, dùng điểm tâm, đây chính là bà chủ tương lai của chúng ta đấy."
Trưởng ban thư ký cười khoát tay, vội vàng bỏ đi.
Mười phút sau, Tô Tâm Tâm bưng hai ly cà phê mới pha đứng trước cửa văn phòng tổng tài.
Vách tường cách âm tốt nên không lọt ra chút tiếng động nào, nàng do dự một lát rồi đưa tay gõ cửa.
"Mời vào."
Người lên tiếng không phải Lục Văn Châu, mà là Âu Dương Lam.
Nàng vịn khay cẩn thận nghiêng người đẩy cửa ra, tiếng cười vui từ trong khe cửa ập vào mặt, khiến nàng không kịp chuẩn bị.
Dù đối mặt với Lục Tử San được Lục gia sủng ái nhất, Lục Văn Châu cũng rất ít khi kiên nhẫn dỗ dành ai vui vẻ.
Tô Tâm Tâm cố gắng khuyên mình không được để ý, không được nghe không được nhìn.
Nhưng nàng không làm được.
Nàng khó chịu lắm, sâu sắc hơn nhiều so với sự hiểu biết của bản thân.
Nàng đã dốc hết sức để yêu người đàn ông ấy, thì ra hắn không phải sắt đá không hiểu tình yêu, chỉ là vì nàng không phải người mà hắn có đủ kiên nhẫn để dỗ dành thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận