Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 40: Đối chọi tương đối (length: 7701)
Chu Yến Thần cũng cười một tiếng: "Xem ra bên ngoài đồn đại không phải lúc nào cũng đúng, quan hệ giữa Lục tổng và cháu gái nhỏ của ngươi cũng tốt đấy chứ."
Tô Tâm Tâm cười nhạt: "Chu tổng đến là để thăm ta hay là thăm chú nhỏ của ta?"
Chu Yến Thần thấy vậy, liền biết điều không nói thêm.
Mà Lục Văn Châu sau khi rời khỏi phòng bệnh không lái xe về ngay, hắn tìm hiểu xem Trương Hiên Vũ ở bệnh viện nào, nghĩ nếu đã đến rồi thì tốt nhất tự mình dạy dỗ hắn một phen.
Đi tới phòng bệnh mà hắn đang nằm, nhìn thấy bên trong chỉ có ga giường lộn xộn cùng tiếng tích tắc nhỏ giọt của dịch truyền.
Lục Văn Châu nhìn căn phòng trống không, hàn khí bức người: "Lại dám trốn."
"Reng -"
Lục Văn Châu rút điện thoại ra, một tay đút túi: "Tống Kỳ, điều tra xem bây giờ Trương Hiên Vũ đang ở đâu."
Tống Kỳ dừng một lát: "Vâng, thưa tổng tài, còn có chút chuyện."
Lục Văn Châu quay người rời khỏi phòng bệnh: "Nói."
"Tôi phát hiện cậu ấm nhà họ Chu đang điều tra Tô tiểu thư."
Lục Văn Châu nghe vậy, dừng bước: "Chu Yến Thần?"
"Vâng, thưa tổng tài, chúng ta có cần ngăn cản không?"
Lục Văn Châu tiếp tục bước đi: "Không cần."
Tắt điện thoại, chuẩn bị lái xe đi thì thấy Chu Yến Thần từ khu nội trú của Tô Tâm Tâm đi ra, Lục Văn Châu cảm thấy rất thú vị: "Chu tổng."
Chu Yến Thần nhướng mày, nhìn hắn từ phía khác đi ra, tò mò: "Lục tổng sao lại từ bên kia ra vậy?"
Lục Văn Châu không trả lời: "Chu tổng đang điều tra cháu gái ta phải không?"
Nụ cười của Chu Yến Thần khựng lại, rồi lại nở rộng hơn: "Nhanh vậy mà Lục tổng đã biết rồi?"
Lục Văn Châu nhếch miệng, ánh mắt đánh giá: "Chu tổng, có gì tò mò cứ hỏi ta, không cần lén lút điều tra."
Chu Yến Thần khoát tay, không hề để ý: "Ta chỉ vì có chút hợp tác với Tô tiểu thư, cần tìm hiểu gia thế của nàng, tránh những phiền phức không đáng thôi."
Lục Văn Châu cũng cười: "Nếu Chu tổng không cần, vậy ta Lục mỗ ghi nhớ nhân tình đã cứu cháu gái ta, sau này có cần cứ nói." Sau đó, mỗi người tự lái xe rời đi.
Trên đường, Trương Hiên Vũ với cái miệng rách toác bị người của Âu Dương Lam nhét vào xe, bàn tay bó bột thạch cao của hắn lúc này vô tình bị đụng trúng, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.
"Biểu tỷ không nói với các người bây giờ mang ta đi đâu sao?"
Nhìn hai người lái xe không nói một lời, Trương Hiên Vũ bực bội vô cùng, coi như bị người ta đánh, bây giờ hắn có giận cũng không trút ra được, cau có mặt mày nhìn bọn họ.
Một trong hai người đàn ông cầm điện thoại di động mở loa ngoài đưa cho Trương Hiên Vũ.
"Ta cho người đưa ngươi ra sân bay."
Giọng của Âu Dương Lam từ đầu bên kia điện thoại vọng tới, nghe là biểu tỷ, hắn chỉ có thể kiềm chế cảm xúc: "Sao đột nhiên lại đưa em ra sân bay?"
Âu Dương Lam hừ lạnh nói: "Không đi, ngươi muốn chết ở đây à?"
Trương Hiên Vũ nghe giọng điệu khác thường của biểu tỷ, âm thanh dịu dàng ngày nào bây giờ lại mang theo vẻ bực dọc và lạnh lùng, khiến Trương Hiên Vũ run rẩy cả người.
"Biểu tỷ, vậy em đi đâu?"
Trương Hiên Vũ nhỏ giọng hỏi.
Đầu dây bên kia: "Ngươi ra nước ngoài ở một thời gian, không có sự cho phép của ta thì không được về."
Trương Hiên Vũ sửng sốt: "Em chỉ muốn thân mật với bạn gái thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy?"
Trương Hiên Vũ không muốn rời đi, hắn vẫn muốn hảo hảo xin lỗi Tô Tâm Tâm, chỉ cần nàng mềm lòng thì chắc sẽ tha thứ cho hắn.
"Chuyện bản thân làm không xong, còn muốn ta đi thu dọn tàn cuộc cho ngươi."
Âu Dương Lam đột nhiên nghiêm giọng mắng, khiến Trương Hiên Vũ á khẩu không trả lời được.
"Bây giờ đến sân bay liền đi cho ta, đừng để ta thông báo."
Nói xong liền cúp máy.
Trương Hiên Vũ cau mày nhìn một người trong số đó đưa cho mình một chiếc túi, bên trong có chứng minh thư, thẻ ngân hàng và vé máy bay, mới biết chuyện này không còn đường sống để lùi.
Âu Dương Lam cúp điện thoại, sau đó hung hăng ném nó xuống, giọng của nàng giống như kẻ khát máu, âm lãnh: "Đồ vô dụng, còn muốn ta thu xếp hậu quả."
Nàng nheo mắt nghĩ xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Bệnh viện.
Tô Tâm Tâm cảm thấy mình đã gần khỏi, định xuất viện sớm, nhưng lại được thông báo rằng do sốt cao trong phổi hơi bị viêm nên vẫn phải nằm viện theo dõi thêm vài ngày, cô đành phải ở lại phòng bệnh.
Cô chán nản ngồi trên ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có một mình cô, muốn thoát khỏi sự yên tĩnh này, cô đứng dậy khoác một chiếc áo ngoài rồi đi ra ngoài. Cô chậm rãi bước đi trong công viên dưới lầu, hít thở không khí trong lành, cô mới cảm thấy mình được sống lại.
Nhìn những con người với muôn hình vạn trạng trong bệnh viện, đau buồn, vui mừng vì được sống lại và giành lấy cuộc sống mới, tất cả đều được Tô Tâm Tâm cảm nhận sự ngọt bùi cay đắng của cuộc sống này.
Cô ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nghe tiếng trẻ con ôm bóng chạy chơi, tiếng gió lay cành lá, cô có chút mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu sau, Tô Tâm Tâm mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đứng lên vươn vai một cái, sảng khoái tinh thần quay về phòng bệnh.
Lúc này,
"Ai, bệnh nhân ở phòng bệnh VIP sao lại không có ở đó?"
"Hình như vừa có người đi ra ngoài thì phải."
"Ai chà, tối hôm qua có hai người đàn ông xuất thân cao quý, khí chất phi phàm tới phòng bệnh đấy, cô nói xem có phải là . . ."
"Ôi, cô đừng có đoán mò, tôi nghe nói, một trong số đó là người thân của bệnh nhân."
Tô Tâm Tâm vội vàng bước đi, tiếng y tá thì thầm vẫn rõ ràng: "Thật muốn biết phương thức liên lạc của họ, thật cao ráo đẹp trai."
"Vậy cô bảo bệnh nhân kia dò la một chút xem sao, xem có cơ hội không nhé."
Mấy cô vừa cười vừa nói chuyện, không để ý Tô Tâm Tâm đi đến từ phía sau.
Đột nhiên, ánh mắt họ khựng lại, ngượng ngùng nhìn Tô Tâm Tâm cười cười: "Cô vừa mới muốn ra ngoài sao, đang bệnh thì đừng đi lung tung, bên ngoài gió lớn, coi chừng cảm lạnh."
Tô Tâm Tâm khách khí gật đầu, coi như không nghe thấy gì, đi thẳng về phòng bệnh.
Nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại, một cô y tá giận dỗi nói: "Ôi, nếu tôi cũng xinh đẹp như cô ấy thì tốt, là phụ nữ mà tôi cũng thấy cô ấy đẹp đến kinh ngạc."
Tô Tâm Tâm đóng cửa phòng bệnh ngăn tiếng của mấy cô y tá lại, cảm thấy bọn họ thật đáng yêu, khoé miệng cô nở nụ cười.
Lúc này, điện thoại trong túi cô reo lên.
"Tâm Tâm, em đang ở đâu?"
Tô Tâm Tâm kể chi tiết mọi chuyện cho Trịnh Duệ nghe, nhưng vẫn cố tình nói giảm đi vì sợ hắn lo lắng.
Nhưng sau khi nghe xong, Trịnh Duệ vẫn cảm thấy rất tức giận: "Em đang ở đâu, anh đến xem em."
Tô Tâm Tâm không muốn mọi chuyện thêm phức tạp, nên đã từ chối.
Trịnh Duệ tức giận nói trong điện thoại: "Anh nói thật Tâm Tâm, cái giới nhà giàu này không đơn giản như em nghĩ đâu, bọn họ đều là sói đội lốt cừu cả, nhìn thì lịch sự phong độ, thật ra thì..."
Tô Tâm Tâm nghe Trịnh Duệ lải nhải trong điện thoại, cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cô cũng không cắt ngang mà cứ nghe hắn nói.
"Tâm Tâm em có đang nghe anh nói không đấy?"
Trịnh Duệ nghe đầu dây bên kia im lặng, bực mình vô cớ, cáu kỉnh phàn nàn.
Tô Tâm Tâm cười đáp lại: "Có đang nghe, có nghe."
Trịnh Duệ ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Tâm Tâm, em có nghĩ đến khả năng là Âu Dương Lam giở trò không?"
Tô Tâm Tâm cười nhạt: "Chu tổng đến là để thăm ta hay là thăm chú nhỏ của ta?"
Chu Yến Thần thấy vậy, liền biết điều không nói thêm.
Mà Lục Văn Châu sau khi rời khỏi phòng bệnh không lái xe về ngay, hắn tìm hiểu xem Trương Hiên Vũ ở bệnh viện nào, nghĩ nếu đã đến rồi thì tốt nhất tự mình dạy dỗ hắn một phen.
Đi tới phòng bệnh mà hắn đang nằm, nhìn thấy bên trong chỉ có ga giường lộn xộn cùng tiếng tích tắc nhỏ giọt của dịch truyền.
Lục Văn Châu nhìn căn phòng trống không, hàn khí bức người: "Lại dám trốn."
"Reng -"
Lục Văn Châu rút điện thoại ra, một tay đút túi: "Tống Kỳ, điều tra xem bây giờ Trương Hiên Vũ đang ở đâu."
Tống Kỳ dừng một lát: "Vâng, thưa tổng tài, còn có chút chuyện."
Lục Văn Châu quay người rời khỏi phòng bệnh: "Nói."
"Tôi phát hiện cậu ấm nhà họ Chu đang điều tra Tô tiểu thư."
Lục Văn Châu nghe vậy, dừng bước: "Chu Yến Thần?"
"Vâng, thưa tổng tài, chúng ta có cần ngăn cản không?"
Lục Văn Châu tiếp tục bước đi: "Không cần."
Tắt điện thoại, chuẩn bị lái xe đi thì thấy Chu Yến Thần từ khu nội trú của Tô Tâm Tâm đi ra, Lục Văn Châu cảm thấy rất thú vị: "Chu tổng."
Chu Yến Thần nhướng mày, nhìn hắn từ phía khác đi ra, tò mò: "Lục tổng sao lại từ bên kia ra vậy?"
Lục Văn Châu không trả lời: "Chu tổng đang điều tra cháu gái ta phải không?"
Nụ cười của Chu Yến Thần khựng lại, rồi lại nở rộng hơn: "Nhanh vậy mà Lục tổng đã biết rồi?"
Lục Văn Châu nhếch miệng, ánh mắt đánh giá: "Chu tổng, có gì tò mò cứ hỏi ta, không cần lén lút điều tra."
Chu Yến Thần khoát tay, không hề để ý: "Ta chỉ vì có chút hợp tác với Tô tiểu thư, cần tìm hiểu gia thế của nàng, tránh những phiền phức không đáng thôi."
Lục Văn Châu cũng cười: "Nếu Chu tổng không cần, vậy ta Lục mỗ ghi nhớ nhân tình đã cứu cháu gái ta, sau này có cần cứ nói." Sau đó, mỗi người tự lái xe rời đi.
Trên đường, Trương Hiên Vũ với cái miệng rách toác bị người của Âu Dương Lam nhét vào xe, bàn tay bó bột thạch cao của hắn lúc này vô tình bị đụng trúng, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.
"Biểu tỷ không nói với các người bây giờ mang ta đi đâu sao?"
Nhìn hai người lái xe không nói một lời, Trương Hiên Vũ bực bội vô cùng, coi như bị người ta đánh, bây giờ hắn có giận cũng không trút ra được, cau có mặt mày nhìn bọn họ.
Một trong hai người đàn ông cầm điện thoại di động mở loa ngoài đưa cho Trương Hiên Vũ.
"Ta cho người đưa ngươi ra sân bay."
Giọng của Âu Dương Lam từ đầu bên kia điện thoại vọng tới, nghe là biểu tỷ, hắn chỉ có thể kiềm chế cảm xúc: "Sao đột nhiên lại đưa em ra sân bay?"
Âu Dương Lam hừ lạnh nói: "Không đi, ngươi muốn chết ở đây à?"
Trương Hiên Vũ nghe giọng điệu khác thường của biểu tỷ, âm thanh dịu dàng ngày nào bây giờ lại mang theo vẻ bực dọc và lạnh lùng, khiến Trương Hiên Vũ run rẩy cả người.
"Biểu tỷ, vậy em đi đâu?"
Trương Hiên Vũ nhỏ giọng hỏi.
Đầu dây bên kia: "Ngươi ra nước ngoài ở một thời gian, không có sự cho phép của ta thì không được về."
Trương Hiên Vũ sửng sốt: "Em chỉ muốn thân mật với bạn gái thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy?"
Trương Hiên Vũ không muốn rời đi, hắn vẫn muốn hảo hảo xin lỗi Tô Tâm Tâm, chỉ cần nàng mềm lòng thì chắc sẽ tha thứ cho hắn.
"Chuyện bản thân làm không xong, còn muốn ta đi thu dọn tàn cuộc cho ngươi."
Âu Dương Lam đột nhiên nghiêm giọng mắng, khiến Trương Hiên Vũ á khẩu không trả lời được.
"Bây giờ đến sân bay liền đi cho ta, đừng để ta thông báo."
Nói xong liền cúp máy.
Trương Hiên Vũ cau mày nhìn một người trong số đó đưa cho mình một chiếc túi, bên trong có chứng minh thư, thẻ ngân hàng và vé máy bay, mới biết chuyện này không còn đường sống để lùi.
Âu Dương Lam cúp điện thoại, sau đó hung hăng ném nó xuống, giọng của nàng giống như kẻ khát máu, âm lãnh: "Đồ vô dụng, còn muốn ta thu xếp hậu quả."
Nàng nheo mắt nghĩ xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Bệnh viện.
Tô Tâm Tâm cảm thấy mình đã gần khỏi, định xuất viện sớm, nhưng lại được thông báo rằng do sốt cao trong phổi hơi bị viêm nên vẫn phải nằm viện theo dõi thêm vài ngày, cô đành phải ở lại phòng bệnh.
Cô chán nản ngồi trên ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có một mình cô, muốn thoát khỏi sự yên tĩnh này, cô đứng dậy khoác một chiếc áo ngoài rồi đi ra ngoài. Cô chậm rãi bước đi trong công viên dưới lầu, hít thở không khí trong lành, cô mới cảm thấy mình được sống lại.
Nhìn những con người với muôn hình vạn trạng trong bệnh viện, đau buồn, vui mừng vì được sống lại và giành lấy cuộc sống mới, tất cả đều được Tô Tâm Tâm cảm nhận sự ngọt bùi cay đắng của cuộc sống này.
Cô ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nghe tiếng trẻ con ôm bóng chạy chơi, tiếng gió lay cành lá, cô có chút mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu sau, Tô Tâm Tâm mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đứng lên vươn vai một cái, sảng khoái tinh thần quay về phòng bệnh.
Lúc này,
"Ai, bệnh nhân ở phòng bệnh VIP sao lại không có ở đó?"
"Hình như vừa có người đi ra ngoài thì phải."
"Ai chà, tối hôm qua có hai người đàn ông xuất thân cao quý, khí chất phi phàm tới phòng bệnh đấy, cô nói xem có phải là . . ."
"Ôi, cô đừng có đoán mò, tôi nghe nói, một trong số đó là người thân của bệnh nhân."
Tô Tâm Tâm vội vàng bước đi, tiếng y tá thì thầm vẫn rõ ràng: "Thật muốn biết phương thức liên lạc của họ, thật cao ráo đẹp trai."
"Vậy cô bảo bệnh nhân kia dò la một chút xem sao, xem có cơ hội không nhé."
Mấy cô vừa cười vừa nói chuyện, không để ý Tô Tâm Tâm đi đến từ phía sau.
Đột nhiên, ánh mắt họ khựng lại, ngượng ngùng nhìn Tô Tâm Tâm cười cười: "Cô vừa mới muốn ra ngoài sao, đang bệnh thì đừng đi lung tung, bên ngoài gió lớn, coi chừng cảm lạnh."
Tô Tâm Tâm khách khí gật đầu, coi như không nghe thấy gì, đi thẳng về phòng bệnh.
Nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại, một cô y tá giận dỗi nói: "Ôi, nếu tôi cũng xinh đẹp như cô ấy thì tốt, là phụ nữ mà tôi cũng thấy cô ấy đẹp đến kinh ngạc."
Tô Tâm Tâm đóng cửa phòng bệnh ngăn tiếng của mấy cô y tá lại, cảm thấy bọn họ thật đáng yêu, khoé miệng cô nở nụ cười.
Lúc này, điện thoại trong túi cô reo lên.
"Tâm Tâm, em đang ở đâu?"
Tô Tâm Tâm kể chi tiết mọi chuyện cho Trịnh Duệ nghe, nhưng vẫn cố tình nói giảm đi vì sợ hắn lo lắng.
Nhưng sau khi nghe xong, Trịnh Duệ vẫn cảm thấy rất tức giận: "Em đang ở đâu, anh đến xem em."
Tô Tâm Tâm không muốn mọi chuyện thêm phức tạp, nên đã từ chối.
Trịnh Duệ tức giận nói trong điện thoại: "Anh nói thật Tâm Tâm, cái giới nhà giàu này không đơn giản như em nghĩ đâu, bọn họ đều là sói đội lốt cừu cả, nhìn thì lịch sự phong độ, thật ra thì..."
Tô Tâm Tâm nghe Trịnh Duệ lải nhải trong điện thoại, cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cô cũng không cắt ngang mà cứ nghe hắn nói.
"Tâm Tâm em có đang nghe anh nói không đấy?"
Trịnh Duệ nghe đầu dây bên kia im lặng, bực mình vô cớ, cáu kỉnh phàn nàn.
Tô Tâm Tâm cười đáp lại: "Có đang nghe, có nghe."
Trịnh Duệ ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Tâm Tâm, em có nghĩ đến khả năng là Âu Dương Lam giở trò không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận