Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 39: So ngoại giới cho rằng càng thêm quan hệ thân mật (length: 7747)

Bóng đêm trôi qua rất nhanh, Tô Tâm Tâm từ từ mở mắt, nàng ngơ ngác nhìn gian phòng ngập tràn mùi thuốc, nhất thời không phân biệt được đây là đâu.
Nàng nghiêng đầu nhìn người đang ngồi cạnh mình, ngửi thấy mùi khói rất nồng.
Tô Tâm Tâm há to miệng, một đêm phát sốt ra mồ hôi, lúc này cổ họng nàng vô cùng khô khốc, khàn giọng nói: "Bệnh viện không được hút thuốc."
Đối phương "Hừ" một tiếng, tiếp tục hút.
Tô Tâm Tâm nói: "Ta bị người hạ thuốc."
Đối phương không trả lời.
"Là ngươi cứu ta sao?"
Vẫn không có ai để ý tới.
Một lát sau, "Ta muốn uống nước." Tô Tâm Tâm xoa cổ họng mình, chậm rãi nói.
Lục Văn Châu ngồi một bên, thong thả hút xong điếu thuốc, lúc này mới đứng dậy rót nước cho nàng.
Hắn không dìu nàng, trực tiếp đưa cốc nước tới.
Tô Tâm Tâm chống tay lên, tay phải còn hơi yếu, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Văn Châu nói: "Tay ta không có sức, với không tới."
Đuôi mắt nàng ửng đỏ, ánh mắt mang theo nét quyến rũ, làm lòng hắn ngứa ngáy, hắn nắm chặt cốc nước đưa cho nàng, hình ảnh đêm qua hiện lên trước mắt, bên tai toàn là tiếng nức nở của nàng.
Ánh mắt Lục Văn Châu tối sầm lại, giọng nghiêm nghị nói: "Uống nhanh."
Tô Tâm Tâm không nói gì, cứ để hắn nắm tay uống cạn.
Lục Văn Châu ngồi trở lại ghế sô pha: "Nói đi, chuyện gì xảy ra, cái tên Trương Hiên Vũ không phải là bạn trai của ngươi sao, hắn hạ thuốc cho ngươi vì cái gì?"
Vẻ cẩn thận chăm sóc nàng đêm qua đã biến mất không thấy, giờ phút này hắn lại trở về dáng vẻ ngạo mạn, lạnh lùng.
Tô Tâm Tâm nhìn chằm chằm một chút, không nhúc nhích, "Hắn hạ thuốc cho ta, muốn cùng ta lên giường."
Lục Văn Châu chế nhạo: "Mắt nhìn người của ngươi kém thế, loại súc sinh đó ngươi cũng thích sao?"
Tô Tâm Tâm tay trái nắm lấy ga giường, mím môi quật cường không nói lời nào, điều này khiến Lục Văn Châu cảm thấy cổ họng mình đau rát sau một đêm hút thuốc, hắn tức giận cười: "Còn bênh hắn à?"
Tô Tâm Tâm lắc đầu, muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện quần áo của mình đã bị thay đổi.
"Quần áo của ta, ngươi thay?"
Nhìn vẻ mặt cảnh giác của nàng, Lục Văn Châu nheo mắt, đột nhiên cúi người cách nàng một nắm tay, châm chọc nói: "Không chỉ có ta thay, ngươi còn cầu xin ta làm ngươi, ngươi quên rồi à?"
Nói xong, lại trở về ngồi trên ghế sô pha, mặc dù khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh lùng, nhưng ánh mắt giận dữ không còn che giấu nhìn Tô Tâm Tâm.
"Ngươi cũng chẳng phải người tốt, ngươi và Trương Hiên Vũ có gì khác nhau, đồ tiểu nhân thừa nước đục thả câu."
Tô Tâm Tâm thở hồng hộc nhìn hắn chằm chằm, lúc này quên mất thân phận của hắn, chỉ muốn phát tiết.
"Ngươi đúng là ngu như heo."
Lục Văn Châu giống như nghe được chuyện cười, nhìn nàng yếu ớt nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt, khiến cơn giận của hắn không chỗ phát tiết, liền đứng dậy muốn đi.
Nhưng tay vừa đặt lên tay nắm cửa, hắn vẫn không thể nào bước ra ngoài, hắn nhắm mắt, mím chặt môi, quay đầu nhìn Tô Tâm Tâm một bộ dáng đáng thương, "Không chạm vào ngươi, chăm sóc ngươi cả đêm."
Một đêm không ngủ, lúc này giọng hắn cũng khàn đi, điều này khiến nhịp tim Tô Tâm Tâm không hiểu sao loạn lên.
"Cảm ơn ngươi."
Tô Tâm Tâm cũng mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, trong lúc mơ màng cảm giác có người liên tục lau mồ hôi cho mình, nhưng nàng vẫn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng giờ Lục Văn Châu đột nhiên nói đã chăm sóc nàng cả đêm, đó không phải là mơ.
Điều này làm Tô Tâm Tâm bối rối không biết nhìn đi đâu, chỉ có thể khách khí nói cảm ơn.
Lục Văn Châu trở lại ghế sô pha, nhìn nàng: "Mắt nhìn người của ngươi tệ thật."
Tô Tâm Tâm muốn tranh cãi với hắn, thì lúc này điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên.
Lục Văn Châu nhìn ba chữ "Trương Hiên Vũ" nhấp nháy, không khỏi cười khẩy: "Còn dám gọi đến?"
Hắn ném điện thoại cho Tô Tâm Tâm, "Nghe đi."
Trong lòng Tô Tâm Tâm cũng cảm thấy buồn nôn, nhìn thấy tên hắn cũng đã khó chịu, nàng bắt máy, đầu dây bên kia đã vội nói xin lỗi: "Xin lỗi Tâm Tâm."
Tô Tâm Tâm không trả lời, đối phương vẫn tiếp tục xin lỗi: "Tôi không cố ý bỏ thuốc cho cô, tôi sai rồi, tôi đã nhận được bài học, cô có thể tha thứ cho tôi không?"
Tô Tâm Tâm lúc này mới ngơ ngác, "Bài học?"
Trương Hiên Vũ vì đau mà dừng lại một chút, "Tối qua có người phái người đánh tôi một trận."
Tô Tâm Tâm biết tay hắn gãy rồi, đang nằm viện.
Nàng cầm điện thoại siết chặt, nhìn Lục Văn Châu đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt khó hiểu, "Anh phái người làm?"
"Ai, là ai?"
Trương Hiên Vũ nghe Tô Tâm Tâm hỏi, liền vội hỏi.
Tô Tâm Tâm cúp điện thoại, không để ý người kia ở đầu dây bên kia đang hỏi han, nhìn Lục Văn Châu: "Là anh phái người làm?"
Lục Văn Châu tùy ý gật đầu: "Con cái Lục gia ta sao có thể để người khác tùy tiện nói, nhất là người ngu xuẩn như cô, bị hạ thuốc còn không biết."
Dù lúc này Lục Văn Châu nói ra những lời khó nghe tổn thương đến đâu, nhưng sâu thẳm trong lòng nàng vẫn có một dòng nước ấm dâng lên, khiến mắt nàng đỏ hoe không rõ nguyên do.
Lục Văn Châu nhìn hốc mắt ướt át của nàng, muốn nói thêm gì nhưng chỉ có thể xoa dịu bằng vài lời giễu cợt.
Một lúc lâu sau, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng tích tắc.
"Lục Văn Châu, anh đi đi."
Tô Tâm Tâm khép hờ mắt, giọng điệu đột nhiên bình thản, tỉnh táo lên tiếng.
Điều này khiến Lục Văn Châu lại nhìn nàng, "Tô Tâm Tâm, ta không quản trong đầu cô đang nghĩ gì, cái tên Trương Hiên Vũ kia không xứng dính dáng đến Lục gia ta, tốt nhất là cô giải quyết chuyện của hắn cho xong."
Nhìn vẻ xa cách của nàng, Lục Văn Châu cũng cảm thấy vô vị, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi đứng dậy rời đi.
Một lúc lâu sau, Tô Tâm Tâm mới quay đầu nhìn theo hướng hắn đi.
Nước mắt theo hốc mắt trào ra, vì sao mỗi lần ta quyết định không còn yêu ngươi nữa thì ngươi lại đến làm xói mòn ý chí của ta, rõ ràng ngươi đã có vị hôn thê, tại sao còn muốn trêu chọc ta?
Tô Tâm Tâm nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc đang trào dâng, từ từ làm dịu con tim đang loạn nhịp.
Một hồi lâu sau "Cộc cộc cộc."
"Mời vào."
Tô Tâm Tâm ngồi trên giường bệnh, nhìn quyển sách y tá vừa đưa cho mình, chậm rãi điều chỉnh lại tâm trạng.
Chu Yến Thần nhìn người trên giường bệnh, thân hình gầy yếu, khí chất thanh lãnh xa cách, dù không trang điểm nhưng cả người vẫn tỏa ra quầng sáng khiến người khác phải ngước nhìn.
"Lục Văn Châu đi rồi sao?"
Tô Tâm Tâm đang cầm sách thì sững người lại, "Sao cậu biết?"
Chu Yến Thần cười ngồi xuống ghế sô pha, "Đêm qua là tôi cứu cô khỏi tay Trương Hiên Vũ, nhìn cô khó chịu quá, nhất thời không biết làm thế nào nên gọi cho cậu út nhà cô."
Tô Tâm Tâm lúc này mới nhớ lại chuyện đêm qua, nàng cảm kích nói: "Đêm qua thực sự phải cảm ơn cậu, nếu không thì..."
Tô Tâm Tâm không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Chu Yến Thần dò xét Tô Tâm Tâm, như đang nói đùa: "Hình như quan hệ giữa Tô tiểu thư và Lục Văn Châu thân thiết hơn vẻ bên ngoài thì phải."
Tô Tâm Tâm nghe vậy, trong lòng có chút bối rối, nhưng rất nhanh nàng đã che giấu đi, "Có sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận