Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 106: Không phải liền là đòi tiền sao, ta cũng có (length: 7405)

Nhìn xem Âu Dương Lam không muốn sống vậy uống rượu trong chén rượu, bên tai tất cả đều là xao động âm nhạc, Tô Tâm Tâm không có kiên nhẫn: "Nếu như ngươi nghĩ nói xin lỗi với ta, ta cảm thấy không cần thiết."
Tô Tâm Tâm kéo chén rượu của nàng: "Chúng ta ai cũng không nợ ai, Trương Hiên Vũ cũng nhận trừng phạt, ngươi cũng toại nguyện gả cho Lục Văn Châu, ta truy tìm mộng tưởng của ta, về sau chúng ta làm người xa lạ là tốt rồi."
Tô Tâm Tâm nói xong, cầm lấy túi xách: "Thời gian không còn sớm, ta đi trước."
Âu Dương Lam giữ chặt nàng, "Vậy ta kính một chén, coi như là chúng ta duyên phận hết, không làm nổi bằng hữu, coi như người xa lạ vậy."
Nàng đưa cho Tô Tâm Tâm chén rượu cuối cùng trên bàn, nháy mắt: "Tâm Tâm, ngươi sẽ cùng ta uống chứ?"
Tô Tâm Tâm nhìn kỹ diễn xuất tinh xảo của nàng, chỉ cảm thấy chói mắt, quá muốn rời đi, mang theo không kiên nhẫn cầm chén rượu, uống một hớp.
"Ta có thể đi được chưa?"
Tô Tâm Tâm lạnh lùng nhìn nàng.
Mục tiêu đạt được.
Âu Dương Lam nhún vai, ra hiệu nàng có thể rời đi.
Tô Tâm Tâm xách túi xách tay đột nhiên không có chút sức lực nào đứng lên, cả người lâng lâng, phát giác được không thích hợp, nàng nhìn Âu Dương Lam: "Ngươi bỏ thuốc?" Âu Dương Lam giống như phát hiện chuyện gì đó thú vị: "Tô Tâm Tâm, ngươi trách thì trách ngươi quá ngu, quá dễ tin người, tỷ tỷ cho ngươi một bài học, sau này người khác đưa rượu đừng uống."
Nói xong, nàng hài lòng ngồi ở ghế sô pha, nhìn Tô Tâm Tâm hỗn loạn, hảo tâm nhắc nhở: "Đừng lo lắng, đây không phải là thuốc độc, chỉ là muốn cho ngươi tỉnh táo nhìn mình sa đọa thôi."
Tô Tâm Tâm toàn thân bất lực, ngồi liệt trên ghế sô pha, muốn cầm điện thoại cầu cứu cũng không có sức, tứ chi bủn rủn, hô hấp dồn dập, nàng rõ ràng biết mình bị hạ xuân dược.
Tự giễu nở nụ cười, không chỉ một lần bản thân ngu xuẩn như vậy, hết lần này đến lần khác bị bọn họ hại, đi vào ván cục họ đã bày ra cho mình.
"Ta không biết mặt ta lớn vậy, đã chuẩn bị rời đi, mà còn làm ngươi nóng ruột nóng gan như vậy."
Tô Tâm Tâm giễu cợt nhìn nàng.
Âu Dương Lam híp mắt: "Tô Tâm Tâm, ngươi có biết ta ghét gương mặt này của ngươi đến mức nào không!"
Nàng tiến lên, đưa tay bấm cằm nàng: "Đôi khi ta nghĩ, nếu ngươi không xuất hiện trên đời này thì tốt, như vậy ta cũng bớt được bao nhiêu chuyện, hay là do ta quá mềm lòng."
Âu Dương Lam cả người điên cuồng, điện thoại reo.
Âu Dương Lam nở nụ cười lạnh lùng kết nối.
Tô Tâm Tâm nhìn nam nhân xa lạ đang đến gần, ngơ ngẩn, cảnh giác nhìn Âu Dương Lam: "Ngươi muốn làm gì?"
Âu Dương Lam tắt điện thoại, nhìn nam nhân đã đến, lười biếng đứng lên, ra hiệu hắn ôm Tô Tâm Tâm đi.
"Thả ta ra."
Tô Tâm Tâm bất lực chỉ có thể quát mắng, nhưng nam nhân không sợ.
Cứ như vậy, Tô Tâm Tâm bị bọn họ dẫn tới khách sạn.
Bóng tối bị Trương Hiên Vũ cầm tù trước đó quét sạch toàn thân nàng một lần nữa, nàng toàn thân run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh: "Âu Dương Lam, tại sao không buông tha ta."
Âu Dương Lam phát ra tiếng cười kẽo kẹt kẽo kẹt, "Tô Tâm Tâm, ta thực sự ghét cay ghét đắng ngươi, có điều ngươi nhất định phải ở nơi ta không để ý nhúc nhích, ngươi làm sao có thể khiến ta cam tâm để ngươi diễu võ dương oai, lại càng không cho phép ngươi leo lên trên đầu ta!"
Nói xong, từ túi xách lấy ra camera ghi lại hình ảnh quần áo xộc xệch, sắc mặt đỏ bừng của nàng.
"Hảo hảo cảm nhận thời gian tối nay nha."
Nàng chỉ người đàn ông đang thèm muốn: "Hắn chính là món quà ta tặng cho ngươi tối nay đó."
Nam nhân không cam lòng, ôm chặt lấy Âu Dương Lam, cắn tai nàng, phát ra âm thanh khiến người khác kinh tởm: "Bảo bối, sao lại tốt với ta thế, vừa cho tiền vừa để ta có được nữu xinh đẹp như vậy."
Trong mắt Âu Dương Lam hiện lên vẻ buồn nôn, nhưng nàng mặc hắn ôm, cười nói: "Vậy tối nay anh hãy đối xử tốt với cô ta, để cô ta cảm nhận sự thích thú nhất trên thế gian này."
Nam nhân không vừa lòng sờ soạng vào quần áo nàng, phát ra âm thanh tự cho là bọt khí: "Vậy dứt khoát chúng ta cùng nhau chơi đi, ta mang các ngươi cùng lên Thiên Đàng được không?"
Âu Dương Lam buồn nôn không chịu được, nàng nở nụ cười lạnh lùng: "Anh cũng tự tin nhỉ, bản thân bao nhiêu cân không biết sao?"
Nam nhân ngẩn ra, mặt đen hỏi: "Ý gì? Tôi khiến cô không vui?"
Âu Dương Lam không muốn nói nhảm với hắn, nhìn Tô Tâm Tâm cố gắng giãy dụa trên giường, âm thanh lạnh lùng: "Cho anh một trăm vạn không phải để anh lảm nhảm cái này, tối nay khi anh lên người cô ta nhớ quay phim toàn bộ lại cho tôi, tôi muốn nhìn thấy toàn bộ quá trình."
Nam nhân nghiến răng, "Cô đang uy hiếp tôi?"
"Anh làm hay không?"
Âu Dương Lam chắc chắn hắn sẽ làm, loại lưu manh chỉ biết có tiền, so với tìm người khác thì tìm hắn hơn, loại giòi bọ trong bóng tối này, có biến mất cũng không ai hỏi thăm.
Đợi nàng giải quyết triệt để Tô Tâm Tâm, tiếp đó sẽ đến phiên hắn.
"Làm, mẹ nó nữu đẹp vậy, cho không nhìn xem cũng muốn lên rồi."
Âu Dương Lam hài lòng, chuyển ngay 50 vạn trước mặt hắn, "Sau khi thành chuyện, cho anh thêm 50 vạn."
Tô Tâm Tâm nhìn bọn họ bàn bạc, tâm chìm xuống đáy vực: "Âu Dương Lam, vì sao? Ta đã rút khỏi thế giới của cô và Lục Văn Châu rồi, có gì mà còn không tha cho ta?"
Âu Dương Lam nhìn nàng đang gào thét, hung ác nói: "Không đủ!"
Nàng xông lên, bóp cổ nàng: "Không đủ Tô Tâm Tâm, sự tồn tại của ngươi chính là một sai lầm, trừ khi ngươi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tô Tâm Tâm hô hấp đình trệ, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt đầy tơ máu đỏ nhìn nàng, nàng không biết mình đã làm cái tội ác tày trời gì, mà để Âu Dương Lam hận mình như vậy.
"Buông ra buông ra, đừng bóp chết nàng, không phải 50 vạn còn lại của tôi sẽ đổ sông đổ biển."
Nam nhân vội vàng giật Âu Dương Lam ra.
"Khụ khụ khụ..."
Tô Tâm Tâm ở thời khắc bị nàng bóp cổ, phảng phất như linh hồn đã thoát xác mà ra, nàng không cam tâm bản thân cứ như vậy rời khỏi nhân thế, nàng còn có những giấc mơ chưa thực hiện được.
Khi nàng buông tay ra, Tô Tâm Tâm liều mạng hô hấp, bị không khí sặc, nàng liều mạng ho khan, phảng phất như phổi sắp ho ra ngoài. Cả người co quắp trên giường, thống khổ vạn phần.
Vết đỏ quanh cổ đặc biệt làm người ta kinh hãi.
"Tối nay thể hiện tốt một chút, đừng làm ta thất vọng."
Âu Dương Lam nói xong câu cuối cùng, âm trầm nhìn Tô Tâm Tâm rồi rời khỏi phòng.
Tô Tâm Tâm nhìn nam nhân đang cởi quần áo vẻ dâm đãng hướng về phía mình, kinh khủng bất an.
"Còn có chuyện tốt như vậy, vừa cho tiền lại vừa để ông đây ngủ."
Nam nhân lộ ra hàm răng ố vàng vì hút thuốc, thân thể béo phệ, đầy mỡ trông thật ghê tởm.
Nghe thấy bọn họ bàn về tiền, thế là Tô Tâm Tâm không cam tâm hỏi: "Anh muốn tiền phải không?"
Nam nhân sửng sốt, cười nói: "Sao? Cô cũng muốn cho ông đây tiền à?"
Tô Tâm Tâm bấm ngón tay, cố gắng đè nén giọng run rẩy vì khẩn trương: "Ta cho anh 500 vạn, chỉ cần anh đồng ý bỏ qua cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận