Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 121: Chúng ta cũng là bại tướng dưới tay (length: 7505)

Lục Văn Châu nhìn bóng lưng bọn họ, lớn tiếng: "Ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ."
Tô Tâm Tâm trong lòng chỉ ngơ ngác một chút, không nói gì, mặc Âu Dương Tuân nắm tay rời đi.
Hôm sau, Âu Dương Tuân nói với nàng, mẹ của nàng từ nước ngoài trở về bằng máy bay, nàng phải đến thăm con gái.
Một ngày, Tô Tâm Tâm ở trong lo lắng căng thẳng, tay nàng không ngừng run rẩy, cảm xúc mà Lục Văn Châu mang đến cho mình hôm qua giờ phút này hoàn toàn không thấy bóng dáng, nàng vội vàng muốn gặp mẹ mình.
Đứng trước gương, nàng ngơ ngác nhìn bản thân, sờ lên gương mặt mình, nghĩ đến mẹ 20 năm chưa từng gặp, có lẽ sẽ cảm thấy xa lạ, có lẽ sẽ... thất vọng?
Tô Tâm Tâm bất lực.
Âu Dương Tuân tự mình đến sân bay đón mẹ mình.
Tô Tâm Tâm cũng muốn đi theo, nhưng Âu Dương Tuân ngăn lại, muốn nàng giống như khi còn bé, ngồi ở nhà, chờ bố mẹ tan làm về.
Tô Tâm Tâm nghe lời ngồi trong phòng khách, tim như muốn nhảy ra ngoài. Tay không ngừng nắm chặt.
Nghe thấy tiếng động, Tô Tâm Tâm đột ngột đứng lên, đi ra đến cửa, ngơ ngác nhìn một nữ sĩ từ chiếc xe màu đen ở không xa bước xuống.
Tô Tâm Tâm cau mày, giống đứa trẻ bị ức hiếp, đòi mẹ ôm, nàng lẩm bẩm: "Mẹ, là mẹ sao?" Lý nữ sĩ, đeo kính, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không giấu được khí chất đạm mạc.
Giờ phút này mắt kính của nàng cũng đỏ lên, lảo đảo đi đến: "Đóa Đóa của ta, Đóa Đóa của ta về rồi."
Tô Tâm Tâm nhìn Lý nữ sĩ gầy yếu, chạy đến ôm nàng: "Là ta. Mẹ, là ta."
Lý nữ sĩ nghẹn ngào: "Con đã đi đâu, hơn hai mươi năm này con đã đi đâu, con có biết mẹ tìm con khổ sở thế nào không, mẹ suýt chút nữa cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy con nữa."
Tiếng khóc thống khổ của Lý nữ sĩ, khiến trái tim Tô Tâm Tâm như tan nát, trong ngực nàng quá dịu dàng, đây là sự dịu dàng mà nàng chưa từng cảm nhận được.
"Xin lỗi, mẹ, con trở về quá muộn, mẹ đừng khóc, mắt của mẹ không thể khóc nhiều."
Âu Dương Tuân đứng một bên, không kìm được nghiêng đầu, kìm nén đau xót trong hốc mắt.
Cũng may, người một nhà họ đoàn tụ.
Trong sân, các dì các bác, người làm vườn, tài xế đều lần lượt cúi đầu, họ đều là người làm lâu năm của Âu Dương gia, từng được vợ chồng chủ giúp đỡ khi gặp khó khăn, cảnh tượng này khiến vành mắt của họ cũng đỏ hoe.
Rất lâu sau, Tô Tâm Tâm vẫn vùi mặt trong ngực Lý nữ sĩ không chịu rời.
Lý nữ sĩ cũng nhắm mắt, xoa lưng nàng, tận hưởng sự dịu dàng của con gái.
"Đóa Đóa, sau này sẽ ở bên mẹ có được không, sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa."
Tô Tâm Tâm mở to mắt, trong mắt có chút do dự và xoắn xuýt.
"Mẹ, con… con muốn đi nước ngoài học."
Tô Tâm Tâm nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Lý nữ sĩ, nàng nắm tay bà, giọng kiên định: "Con muốn tranh thủ khi còn trẻ, thực hiện ước mơ của mình, mẹ ủng hộ con nhé?"
Lý nữ sĩ dịu dàng vuốt tóc Tô Tâm Tâm, cười nói: "Đóa Đóa của chúng ta có lý tưởng riêng, mẹ thật sự rất vui cho con, con yên tâm đi thực hiện khát vọng của mình, con làm gì mẹ cũng ủng hộ."
Tô Tâm Tâm cười, nụ cười thuần khiết, nụ cười hạnh phúc.
Nàng ôm chặt bà: "Con hứa với mẹ, sau này mỗi tháng đều sẽ về nhà, đều đến thăm mẹ có được không?"
Lý nữ sĩ hôn lên trán nàng, giọng ấm áp: "Được."
Tô Tâm Tâm thấy cay cay nơi sống mũi, như đứa trẻ con dựa vào ngực bà.
Trong tháng này, Tô Tâm Tâm không đi đâu cả, không nghĩ ngợi gì, mỗi ngày trừ phòng làm việc ra, chỉ ở trong nhà.
Cùng Lý nữ sĩ tâm sự, kể cho bà những chuyện đã xảy ra trong hơn hai mươi năm qua.
Âu Dương Tuân thỉnh thoảng vì hai mẹ con thì thầm mà ghen tuông, Tô Tâm Tâm cũng cười ôm cổ anh để anh cùng tham gia.
Tình cảm của Âu Dương Tuân và Lý nữ sĩ cũng dần trở nên tốt đẹp.
Tháng này thật giống như đang mơ, Tô Tâm Tâm làm sao nghĩ đến mình lại có thể hạnh phúc đến vậy.
Mà thỉnh thoảng, Lục Văn Châu gửi tin nhắn Wechat làm cho tâm trạng tốt đẹp của nàng bị xáo trộn. Trên Wechat hắn liên tục nói với nàng, hắn muốn làm lại từ đầu với nàng.
Nhưng sao có thể chứ?
Bát đã vỡ, cho dù hàn lại vẫn sẽ có vết rạn, nàng và hắn không thể trở lại ba năm trước được nữa. Sai lầm đã bắt đầu rồi.
Sao hắn lại không hiểu chứ?
Tô Tâm Tâm không còn muốn lún sâu vào vòng xoáy của hắn.
Mà Lục Văn Châu lại chưa từ bỏ ý định, hắn muốn bày tỏ tình cảm của mình với nàng, muốn nói với nàng rằng thật ra hắn đã yêu nàng từ mấy năm trước, đáng tiếc là hắn không nhận ra.
Hắn muốn nói cho nàng biết, hắn đang học, học cách yêu một người, học cách biểu đạt tình yêu của mình.
Nhưng Tô Tâm Tâm không cho hắn cơ hội, cho dù hắn có cố gắng thế nào nàng cũng không gặp hắn.
Chẳng lẽ tim nàng là sắt đá sao?
Lục Văn Châu từ tập đoàn Âu Dương bước ra, cả người đều chán nản không chịu nổi.
Nàng không cho hắn một cơ hội nào.
"Lục Văn Châu, hóa ra là anh?"
Âu Dương Lam luôn canh ở gần tập đoàn, nàng muốn gặp Âu Dương Tuân, muốn nói với anh là nàng đã sai, rất sai, muốn cầu xin anh tha thứ.
Nhưng không gặp được Âu Dương Tuân, ngược lại lại gặp được Lục Văn Châu, người đang thất vọng, giống như vừa bị ai đó đánh cho một trận tơi tả.
Nhưng Âu Dương Lam không thể không thừa nhận, cho dù Lục Văn Châu ở bộ dạng này, nàng vẫn thấy anh rất quyến rũ.
Lục Văn Châu hơi ngẩng mắt lên, nhìn Âu Dương Lam, giống như nhìn một đồ vật, trong mắt lạnh lẽo, không chút gợn sóng.
Nhưng Âu Dương Lam không hề bị ảnh hưởng, từ đầu đến giờ hắn chưa từng yêu nàng, vì sao nàng cứ đem tình yêu của mình áp đặt lên người hắn?
Tình yêu của bản thân với hắn cũng không thuần khiết mà.
Bọn họ hòa nhau.
"Anh đến tìm Tô Tâm Tâm sao?"
Nghe thấy tên Tô Tâm Tâm, ánh mắt Lục Văn Châu mới có chút dao động, hắn nhìn Âu Dương Lam ăn mặc mộc mạc trước mắt, "Cô muốn nói gì?"
Âu Dương Lam cười cười, "Lục Văn Châu, thật không ngờ anh lại có bộ dạng thế này."
"Tôi biết anh yêu Tô Tâm Tâm, từ lúc tôi và anh đính hôn đã biết, nhưng tiếc là anh quá ngu ngốc trong tình yêu, anh và nàng không có tương lai."
Lục Văn Châu nhếch mép, đây không phải là người đầu tiên nói với hắn như vậy.
Lục Văn Châu bước chân rời đi.
"Lục Văn Châu, anh đừng hy vọng nữa, Tô Tâm Tâm sẽ không quay lại với anh đâu."
Âu Dương Lam nhìn bóng lưng yên tĩnh của hắn, lên tiếng: "Anh không biết nàng ưu tú thế nào đâu, trước đây chẳng phải là anh ỷ vào việc nàng thích anh mới có thể không sợ hãi sao? Nhưng bây giờ nàng không còn là Tô Tâm Tâm nữa, mà là thiên kim của Âu Dương gia, có rất nhiều đàn ông ưu tú theo đuổi nàng."
Âu Dương Lam nhìn bóng lưng cứng đờ của hắn, "Trước đây Tô Tâm Tâm đã gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi, bảo tôi đừng xem anh là tất cả hy vọng nữa, hãy sống là chính mình, tôi hối hận rồi, hối hận về những việc mình đã làm với nàng, lúc đó tôi mới biết, nàng ưu tú đến mức nào, đổi lại tôi là đàn ông, tôi cũng không kiềm chế được mà yêu nàng."
Âu Dương Lam cười, nói rõ từng chữ: "Lục Văn Châu, anh cũng giống tôi, cũng là kẻ bại trận, anh và tôi đều không có được thứ mình muốn."
Lục Văn Châu hoàn toàn mất khống chế, cúi đầu mặc cho nước mắt rơi xuống…
Bạn cần đăng nhập để bình luận