Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 07: Bá tổng bạch nguyệt quang thế thân 7 (length: 3932)

Nhìn Khương Hủ, nhẹ nhàng nhướn mày, hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Khương Hủ: "Muốn ngươi lấy thân báo đáp."
Thẩm An Độ: ". . ."
Không chỉ ngốc, còn là một tên điên si tâm vọng tưởng.
Trầm mặc đại khái hai ba giây, Thẩm An Độ nói với Khương Hủ một câu: "Ta có thể cho ngươi tiền, lấy thân báo đáp là không thể nào."
Khương Hủ nghe xong, không chút do dự cầm cục gạch đập vào trán Thẩm An Độ.
Hệ thống: !
Hệ thống dùng tốc độ nhanh nhất trong đời điều động năng lượng thời không, khiến xe lăn của Thẩm An Độ nghiêng sang bên một chút, làm cục gạch rơi vào khoảng không.
Không phải chứ, với lực của Khương Hủ, giờ Thẩm An Độ chắc đã là một cái xác chết rồi.
Nhìn cục gạch lướt qua mình, đáy mắt Thẩm An Độ bỗng nhiên hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.
Trong đầu Khương Hủ, hệ thống bắt đầu lải nhải.
【Tích! Hảo cảm độ -5, hiện tại tổng hảo cảm độ là 7.】 【Ký chủ! Ngươi đang làm gì vậy?】 【Ta bảo ngươi thu thập mảnh vỡ linh hồn! Không phải bảo ngươi lấy mạng Thẩm An Độ!】 Khương Hủ chậm rãi đứng thẳng người, nói: 【A, trước kia ta vẫn thu thập mảnh vỡ linh hồn như vậy.】 Nếu không phải đền bù cho nàng, trực tiếp xử lý rồi lấy linh hồn đi không phải xong sao.
【. . .】 Hối hận rồi, sao lúc trước không hỏi rõ ràng rồi mới trói định chứ?
【Tóm lại, ngươi không được chủ động tổn thương mục tiêu, phải khiến mảnh vỡ linh hồn của Thẩm An Độ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi.】 Khương Hủ nghe vậy, hờ hững ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thẩm An Độ đang đầy vẻ băng lãnh, như thể không thấy ánh mắt muốn giết người của hắn, "Ngươi có theo ta đi không?"
Nói xong, lại lần nữa giơ cục gạch trong tay lên.
Hệ thống thấy vậy, đau đầu, nhưng nhìn thấy mấy chiếc xe người đang tiến tới, hệ thống nhắc Khương Hủ một câu, 【Ký chủ, mau đi đi, người của Thẩm An Độ tới rồi!】 Khương Hủ liếc mắt nhìn, mặt không chút cảm xúc.
Mấy chục người thôi, nàng làm được.
【Đây là xã hội pháp trị, đánh nhau ẩu đả là phải vào đồn công an, ngươi muốn vào đồn công an sao?】 【Ngươi muốn sớm khiến nữ chính có kết cục bi thảm sao?】 【Nhiệm vụ còn làm không?】 Khương Hủ nghe xong, im lặng, cuối cùng nói một câu, 【Ngươi phải phát lại cho ta một mỹ nam khác.】 Mỹ nam biến thành một con chó con, hiện tại tâm trạng nàng thật không tốt.
【Được được được, ta đáp ứng ngươi.】 Trước ổn định người đã rồi tính tiếp.
Khương Hủ nghe vậy, thu cục gạch trong tay lại, trước khi đám Lạc Phong xông tới, rời đi.
Trước khi đi còn không quên bế chú chó con bên chân Thẩm An Độ vào lòng.
Nếu là chó con của nàng, thì nên do nàng ôm về mới đúng.
Thẩm An Độ còn chưa kịp ngăn cản, Khương Hủ đã ôm chó con lên xe, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
** "Độ ca, anh không sao chứ?"
"Cậu, cậu không sao chứ?"
Đám người Lạc Phong xông đến, việc đầu tiên không phải ngăn Khương Hủ rời đi mà là quan tâm tình hình của Thẩm An Độ.
Vốn dĩ, bọn họ còn cho rằng là màn mỹ nhân cứu anh hùng, cho nên mới ở trong xe xem trò vui một chút, không ngờ, lại là một người phụ nữ điên, vậy mà cầm gạch đập thẳng vào đầu Thẩm An Độ.
Khiến bọn họ giật mình.
Thẩm An Độ nhìn chằm chằm vào xe của Khương Hủ, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng xe nữa mới thu ánh mắt lại, nói với mấy người một câu, "Đồ vật bị lấy đi rồi."
Lạc Phong: "Hả? Bị ai lấy đi?"
Thẩm An Độ: "Bị chó tha đi, chó bị người phụ nữ kia ôm đi."
Đám người Lạc Phong: ! ! !
Không đợi đám Lạc Phong mở miệng, Thẩm An Độ khẽ cụp mắt, lại lần nữa lên tiếng, "Người phụ nữ kia tên là Khương Hủ, biển số xe Mặc A. 75341, đi điều tra."
Người phía sau Lạc Phong lập tức đồng thanh đáp, "Dạ!"
Mà Lạc Phong thì một mặt suy tư đứng tại chỗ, mấy giây sau, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Khương Hủ? Cái tên này có chút quen quen."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận