Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 584: Làm nam nữ chủ đều trọng sinh sau 3 (length: 4222)

Vốn dĩ, quản gia còn thấy kỳ lạ, vì sao thiếu gia nhà mình bỗng nhiên thay đổi thái độ với Lâm Thanh Nguyên, giờ nhìn thì...
Chắc là đã thay lòng đổi dạ rồi.
Càng nghĩ, vẻ mặt quản gia càng phức tạp, nhìn chằm chằm Mặc Sở Diệp mấy giây, cuối cùng vẫn nói một tiếng "được".
Sau đó xoay người, thần sắc hoảng hốt rời đi.
Không biết quản gia nghĩ gì, Mặc Sở Diệp đưa tay xoa xoa mi tâm, quay về phòng mình.
Vừa đóng cửa phòng, cửa ban công đã bị gõ.
Mặc Sở Diệp khựng bước, lập tức nhìn về phía cửa, vừa vặn thấy Khương Hủ đang đứng đó.
Khương Hủ giơ tay vẫy vẫy với hắn.
Mặc Sở Diệp mấy bước đi tới cửa ban công, mở cửa ra, lông mày khẽ nhíu, "Khương tiểu thư, sao ngươi..."
Bị người lạ xông vào ban công, tâm tình Mặc Sở Diệp không vui cho lắm.
"Người hầu nhà các ngươi không cho ta vào, ta đành tự trèo vào." Khương Hủ tùy tiện giải thích một câu, rồi đưa tay ra với Mặc Sở Diệp, "Lúc trước ngươi nói muốn đưa ta thẻ phụ, giờ đưa cho ta đi."
Mặc Sở Diệp: "..."
Nhìn chằm chằm Khương Hủ mấy giây, cuối cùng xoay người về mép giường, lấy ra một chiếc thẻ phụ đưa cho Khương Hủ.
Khương Hủ nhận lấy, nói tiếp: "Ta thấy trang viên này của ngươi không tệ, dạo này ta sẽ ở chỗ ngươi, đợi tìm được chỗ tốt hơn thì sẽ dọn đi."
Đã là quan hệ hợp tác, Khương Hủ cũng chẳng khách khí, trực tiếp đưa ra yêu cầu với Mặc Sở Diệp.
Mặc Sở Diệp nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại.
Thành thật mà nói, hắn không thích lãnh địa riêng tư của mình có người phụ nữ lạ mặt xâm nhập.
Nhưng, nghĩ đến mối quan hệ của cả hai, Mặc Sở Diệp vẫn gật đầu đồng ý, "Được."
Về chuyện Khương Hủ nói sẽ dọn đi, Mặc Sở Diệp không để trong lòng.
Còn việc Khương Hủ nói tìm được nơi tốt hơn cả trang viên nhà họ Mặc?
Gần như là không thể.
Ứng ý yêu cầu của Khương Hủ xong, Mặc Sở Diệp liền dẫn Khương Hủ ra khỏi phòng, định bảo quản gia sắp xếp phòng cho cô ta.
Khương Hủ tay xoay thẻ đen, chậm rãi đi theo sau Mặc Sở Diệp, vừa đi vừa ngắm nghía trang trí dọc đường.
Quả thật là nơi tốt, xem cách trang trí này, chỗ nào cũng lộ ra vẻ tinh xảo tao nhã, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Trong phòng khách, quản gia đang tranh cãi với Lâm Thanh Nguyên, "Lâm tiểu thư, đây thực sự là ý của thiếu gia, mời cô quay về đi."
Lâm Thanh Nguyên ngồi trên sofa, không chịu rời đi, "Ta sẽ không đi, trừ phi cho ta gặp A Diệp."
Biết Mặc Sở Diệp luôn đáp ứng yêu cầu của cô, cũng biết Mặc Sở Diệp yêu cô nhường nào, nên Lâm Thanh Nguyên căn bản không tin Mặc Sở Diệp sẽ đuổi cô đi.
Cũng không tin rằng, cô đã chủ động tới tìm, mà hắn sẽ không gặp cô.
Quản gia thấy vậy, mày nhẹ nhàng nhăn lại, giữa hai hàng lông mày hiện thêm mấy phần lo lắng.
Nếu là người khác, hắn đã có thể trực tiếp sai người lôi cổ ra ngoài rồi, nhưng đây là Lâm Thanh Nguyên.
Quản gia biết Mặc Sở Diệp chấp niệm với Lâm Thanh Nguyên sâu sắc cỡ nào, cho nên cũng không dám trực tiếp đuổi Lâm Thanh Nguyên ra ngoài, chỉ sợ ngày mai Mặc Sở Diệp sẽ thay đổi ý.
Đến lúc đó, người chịu tội chẳng phải là hắn sao?
Nhưng mà, thiếu gia cũng đã nói, bảo Lâm tiểu thư quay về, cho nên hắn không thể thật sự để mặc Lâm tiểu thư tiếp tục ở lại đây.
Nhất thời, quản gia vô cùng lo lắng.
Ngay khi quản gia lâm vào thế khó, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.
Quản gia và Lâm Thanh Nguyên cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đi xuống, sau đó liền nhìn thấy Mặc Sở Diệp và Khương Hủ.
Đương nhiên, cả hai người ngay lập tức đều nhìn Mặc Sở Diệp.
"Thiếu gia, Lâm tiểu thư cô ấy..."
Lời quản gia còn chưa nói hết đã bị Lâm Thanh Nguyên cắt ngang.
"A Diệp, anh xuống rồi?"
"Em biết mà, anh nhất định sẽ gặp em."
Khóe miệng Lâm Thanh Nguyên nở một nụ cười tươi, nhìn Mặc Sở Diệp, hốc mắt có chút đỏ, trong đáy mắt là sự vui sướng, áy náy, tự trách.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận