Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 136: Bị nghịch tập sân trường nữ chủ 58 (length: 4124)

Giọng của Mộc Hồi vốn đã dễ nghe, lúc này, lại càng thêm vài phần luyến tiếc so với ngày thường.
Tai Khương Hủ hơi giật giật, trong lòng dâng lên một tia cảm giác khác lạ, có chút căng tức, lại có chút bồn chồn, một cảm giác thật mới lạ.
Có lẽ, ngoài vẻ đẹp, nàng có chút thích hắn.
Có lẽ, thêm một người vào kế hoạch tương lai cũng không phải là không thể, dù sao, kế hoạch có thể tùy thời sửa mà.
Mấy ngày nữa là khai giảng, mẹ Khương đã chọn được ngày hoàng đạo, quyết định chuyển nhà trước ngày nhập học một ngày.
Trước hôm chuyển nhà, đồ đạc đều đã thu dọn gần xong, nên hôm nay không còn mấy thứ phải dọn.
Mẹ Khương sáng sớm đã dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, Khương Hủ thì bị bà moi ra từ trong ổ chăn, bởi vì mẹ Khương nói, muốn thu hết đồ đạc trên giường của nàng lại cất đi.
Khương Hủ chỉ còn cách đứng dậy.
Sau khi đứng dậy liền đi rửa mặt, vừa mới bôi kem đánh răng xong thì ở phòng khách vang lên tiếng gõ cửa.
Mộc Hồi có nói hôm nay sẽ qua, Khương Hủ theo bản năng cho rằng là Mộc Hồi, cho đến khi mở cửa, Khương Hủ mới phát hiện, người tới không phải Mộc Hồi, mà là Dương Thanh Nguyệt.
Vừa nhìn thấy Khương Hủ, Dương Thanh Nguyệt liền nhiệt tình chào hỏi, "Hủ Hủ, lâu rồi không gặp."
Khương Hủ chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Dương Thanh Nguyệt như không hề để ý đến sự lạnh nhạt của Khương Hủ, sau khi chào hỏi xong liền tự nhiên bước vào nhà, "Nghe nói cậu với dì Khương muốn chuyển nhà, định chuyển đi đâu vậy?"
Khương Hủ: "Khu Thanh Liễu."
Dương Thanh Nguyệt nghe vậy, hơi ngạc nhiên một chút, "Khu Thanh Liễu á? Đến trung tâm thành phố luôn rồi, thuê nhà chắc đắt lắm nhỉ."
Khương Hủ: "Cũng được thôi."
"Mà cũng phải, bạn trai cậu là thiếu gia nhà họ Mộc, giàu có như thế, đừng nói thuê cho các cậu một căn chung cư trong nội thành, dù mua luôn một căn cũng chẳng thành vấn đề." Dương Thanh Nguyệt nói, còn cảm thán một câu, "Có bạn trai là phú nhị đại thì sướng thật."
Lời Dương Thanh Nguyệt vừa dứt, mẹ Khương từ phòng của Khương Hủ đi ra, tay cầm một chiếc túi da đựng chăn, "Phú nhị đại bạn trai nào cơ?"
Dương Thanh Nguyệt nghe vậy, lập tức nhìn về phía mẹ Khương, cất tiếng chào, "Dì Khương."
Mẹ Khương nhàn nhạt gật đầu, cũng không chờ Dương Thanh Nguyệt trả lời câu hỏi của mình, mà nhìn Dương Thanh Nguyệt với vẻ mặt không mấy vui vẻ, "Nhà mới của chúng ta là Hủ Hủ nhà ta tự kiếm tiền mua, không có bất kỳ liên quan gì đến bạn trai của nó."
"Ta nghe nói, dạo này cháu quen được bạn trai là phú nhị đại, tặng cả nhà cháu một căn chung cư luôn rồi nhỉ."
"Chắc là do bản thân được bạn trai nuôi, nên nghĩ ai cũng dựa vào bạn trai hết cả."
Mẹ Khương vừa nói, sắc mặt Dương Thanh Nguyệt có chút khó coi.
Khương Hủ liếc Dương Thanh Nguyệt một cái, tò mò hỏi, "Cậu có bạn trai rồi á?"
Dương Thanh Nguyệt hơi gượng gạo cười, nói: "Không phải bạn trai, chỉ là bạn bình thường thôi."
Mẹ Khương nghe xong, cười nhạt, "Chỉ là bạn bình thường, người ta đã tặng cả nhà cháu một căn nhà, nếu mà quan hệ tốt hơn thì còn đến mức nào nữa, kiểu bạn như thế kiếm ở đâu vậy? Ta cũng muốn có."
Dương Thanh Nguyệt: "..."
Phải nói, mẹ Khương rất biết cách chọc ngoáy người khác, Dương Thanh Nguyệt bị đả kích đến mức nụ cười trên mặt suýt không giữ nổi, cuối cùng, thực sự không ở lại được nữa, đành nói vài lời chúc mừng rồi vội vã rời đi.
Sau khi Dương Thanh Nguyệt đi rồi, mẹ Khương hừ một tiếng, nói với Khương Hủ một câu, "Con bé đó tám trăm cái tâm nhãn, Hủ Hủ, sau này con đừng chơi với nó."
Khương Hủ đáp một tiếng.
Mẹ Khương thấy nàng đáp lời xong, định tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhưng nghĩ đến lời của Dương Thanh Nguyệt, bỗng nhìn Khương Hủ một cái, "Bạn trai của con, là phú nhị đại à?"
Khương Hủ: "Chắc là vậy."
Mẹ Khương trầm ngâm, tiếp tục hỏi: "Tiền mua nhà, sẽ không phải thật là của hắn chứ?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận