Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 463: Bị nghịch tập giả thiên kim 30 (length: 3928)

Vẻ ngoài của Mộ Dung Hồi vốn đã rất ưa nhìn, lúc cười lên thì lại càng giống như một đóa hoa rực rỡ đang nở rộ trong lòng người, vô cùng xinh đẹp.
Nhìn Mộ Dung Hồi cười, Khương Hủ im lặng, trong khoảnh khắc ấy, dường như nàng nghe thấy tiếng tim mình đập có hơi kịch liệt.
Khương Hủ cau mày, mặt lạnh nhìn Mộ Dung Hồi: "Cười cái gì?"
Nói rồi, nàng giật lại điện thoại, tiện thể thu hồi luôn cục gạch.
Mộ Dung Hồi nhìn cục gạch biến mất trong không trung, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhìn Khương Hủ nói: "Vui vẻ."
Khương Hủ không để ý đến hắn, mà cúi đầu xem tin nhắn trong điện thoại.
Đó là đoạn chat giữa nàng và Mộ Dung Hồi, trước kia nàng đều nhớ, bây giờ Khương Hủ xem thì lại không nhớ ra những đoạn hội thoại này.
【 Mộ Dung Hồi: Ngươi đã từng đến Mặc Nguyệt vương triều chưa?
Nàng: Ừ.
Nàng: Ngủ, ta yêu ngươi yêu ngươi 】
Đoạn đối thoại trên diễn ra lúc 2:30 sáng, Khương Hủ nhìn dòng chữ "Ta yêu ngươi yêu ngươi" thì rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Nàng nhớ là mình gõ chữ ngủ ngon mà.
2:45, Mộ Dung Hồi gửi tin nhắn cho nàng.
【 Mộ Dung Hồi: Ta cũng yêu ngươi 】 Khương Hủ: "..."
Nhìn chằm chằm bốn chữ kia mấy giây, tâm trạng Khương Hủ phức tạp, sau đó lại tiếp tục xem tiếp.
3:00 sáng, Mộ Dung Hồi lại gửi tin nhắn.
【 Mộ Dung Hồi: Gõ nhầm, ngủ ngon 】
Khương Hủ xem đến đây, tâm tình vẫn phức tạp, tiếp tục xem tiếp.
Sau đó là tin nhắn lúc 5:00 sáng.
【 Mộ Dung Hồi: Thật ra không gõ nhầm, ta chính là thích ngươi, mà ngươi cũng thích ta, vậy chúng ta xác định quan hệ đi 】
【 Mộ Dung Hồi: Ngươi không trả lời, ta xem như ngươi ngầm đồng ý 】
Khương Hủ: "..."
Tên này thức cả đêm không ngủ à?
Khương Hủ xem xong tin nhắn, ngẩng lên nhìn Mộ Dung Hồi.
Mộ Dung Hồi đang tựa vào tường, thấy Khương Hủ nhìn qua thì mỉm cười với nàng, nụ cười vẫn rạng rỡ, chói mắt vô cùng.
Cảm giác trái tim lại hơi mất kiểm soát mà gia tốc, Khương Hủ lặng lẽ dời mắt.
Nói với Mộ Dung Hồi một câu, "Mấy chữ đó, thật ra là ta gõ nhầm."
Mộ Dung Hồi biết rõ còn cố hỏi: "Mấy chữ nào?"
Khương Hủ: "Ta yêu ngươi yêu ngươi."
Mộ Dung Hồi cười rất dày mặt, "Ừ, ta cũng yêu ngươi."
Khương Hủ: "..."
Thu điện thoại vào túi, đóng cửa phòng lại, rồi bước về phía thang máy.
Mộ Dung Hồi thấy vậy, bước nhanh theo, "Không ăn điểm tâm à? Ta tự làm, vị cũng không tệ đâu."
Mộ Dung Hồi nói, đưa hộp cơm về phía trước mặt Khương Hủ.
Khương Hủ không nhận mà trực tiếp bước vào thang máy, Mộ Dung Hồi thấy thế, cũng đi theo vào thang máy.
Mộ Dung Hồi tựa vào bên thang máy, nhìn Khương Hủ hỏi một câu, "Thật sự không ăn à?"
Khương Hủ rũ mắt suy nghĩ chuyện, không trả lời Mộ Dung Hồi.
Thấy Khương Hủ vẫn không để ý đến mình, trong lòng Mộ Dung Hồi có chút thất vọng.
Nhưng không sao cả, nàng chỉ là quên hắn mà thôi, ít nhất hắn cũng đã tìm được nàng.
Nếu đến người cũng không tìm được thì mới thật sự hỏng bét.
Hai người đi cùng nhau, thẳng đến sảnh khách sạn, khi đến giữa sảnh, Mộ Dung Hồi cưỡng ép nhét hộp cơm trong tay vào tay Khương Hủ, "Ngươi chắc chắn thích, không tin thử xem."
Khương Hủ vô ý thức đưa tay nhận lấy.
Thấy nàng đã cầm chắc, Mộ Dung Hồi lập tức quay người bỏ đi.
Khương Hủ: ?
Quay đầu nhìn Mộ Dung Hồi đang vội vàng chạy đi, Khương Hủ im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn cầm hộp cơm ra khỏi khách sạn.
**
Khương Hủ ở phim trường quay đến trưa thì đến giờ nghỉ ăn trưa, tổ phim cho nghỉ ngơi.
Trong tổ phim có cơm hộp, Khương Hủ định sẽ ăn cơm hộp ở tổ phim, nhưng Mộ Dung Hồi lại đến.
Đưa hộp cơm cho nàng, chỉ nói một câu, "Cho ngươi."
Sau đó vội vã rời đi, sợ Khương Hủ trả lại hộp cơm cho hắn.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận