Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 438: Bị nghịch tập giả thiên kim 5 (length: 4100)

Hai người vừa đi đến cửa thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, bên trong đứng hai người mang khẩu trang, mang mũ lưỡi trai áo đen.
Vừa nhìn thấy Khương Hủ cùng Mộng tỷ, hai người kia ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung ác, nắm dao găm liền hướng hai người đâm tới.
Mộng tỷ: ?
Khương Hủ: ? ?
Dao găm trong tay hai người, một cái hướng Mộng tỷ đâm tới, một cái hướng Khương Hủ đâm tới, Khương Hủ chỉ kịp ngăn một cái.
Bắt lấy tay hắn, nắm dao găm trong tay hắn để cản dao găm của người kia.
"Keng!"
Theo hai dao găm chạm vào nhau, Khương Hủ một cái dùng sức, đẩy dao găm của một người ra.
Sau đó, dao găm rơi xuống đất, lại phát ra tiếng "keng" giòn tan.
Hai người kia thấy vậy, từ bỏ dao găm, xông vào đánh Khương Hủ.
Khương Hủ một mình đánh với hai người.
Mộng tỷ ở bên cạnh ngẩn người mấy giây, sau đó luống cuống tay chân lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Chỉ là, điện thoại báo cảnh sát còn chưa gọi được, lại có một đám người xông ra, sau đó nhắm hướng Khương Hủ và hai người áo đen kia mà đi.
Trừ hai người áo đen ban đầu gặp được, những người khác cả quá trình không nhìn Mộng tỷ.
Mộng tỷ: ?
Đây là cái tình huống gì, Khương gia muốn thuê người giết Khương Hủ?
Nhìn một đám người tay cục gạch đánh nhau với một đám áo đen, Mộng tỷ trầm mặc, nhìn điện thoại, lại nhìn Khương Hủ, nhất thời không biết có nên báo cảnh sát không.
Lúc này, nàng rất sợ báo xong cảnh, cuối cùng người bị bắt lại là Khương Hủ.
"Các ngươi đang làm gì? Ngọc đang ở trong tay thằng nhãi Mộ Dung gia kia!" Bỗng nhiên, phía sau Mộng tỷ truyền đến một tiếng, sau đó, đám người đang bao vây quanh Khương Hủ lập tức giải tán.
Ngay cả những người bị Khương Hủ đánh cho choáng váng, cũng đứng dậy đi.
Trừ vài người đã ngất xỉu, không biết sống chết.
Khương Hủ thấy vậy, cũng không đuổi theo.
Thấy đám áo đen đi hết, Mộng tỷ mới hốt hoảng chạy đến chỗ Khương Hủ, "Sao rồi? Có bị thương không?"
Mộng tỷ giọng run run, kéo tay Khương Hủ, nhìn khắp người Khương Hủ một lượt, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở mu bàn tay Khương Hủ, "Tay… tay bị thương?"
Vừa rồi một người trong hai người kia là muốn đâm nàng, nhưng bị Khương Hủ đỡ được, hình như là bị thương từ lúc đó.
Nghĩ đến đây, Mộng tỷ trong lòng càng lo lắng.
"Trước… trước đi bệnh viện đi, cái thông cáo này tôi không quay nữa." Mộng tỷ vừa nói, vừa kéo Khương Hủ đi về phía xe.
Nhưng, khi thấy đám người đang đánh nhau ở chỗ không xa, Mộng tỷ do dự.
"Vết thương nhỏ, chúng ta lên xe trước."
Khương Hủ còn nhớ việc quay quảng cáo, thời gian sắp đến rồi.
Lại chậm trễ nữa thì đoán chừng muộn mất.
Mộng tỷ: "Nhưng chỗ này… cần báo cảnh sát không?"
"Những người đó đều là cổ võ giả, sẽ có người quản thôi, chúng ta đi nhanh đi." Khương Hủ nói, kéo Mộng tỷ vào thang máy.
Lúc vừa giao đấu, Khương Hủ đã nhìn ra, những người kia đều là cổ võ giả.
Trong cốt truyện, nam chính Mộ Dung Ngộ chính là người của gia tộc cổ võ.
Lúc Mộ Dung Ngộ mang nguyên chủ về gia tộc, nguyên chủ mới biết thì ra trên thế giới này còn có cổ võ giả, ở nơi hẻo lánh còn có một thành trì cổ võ.
Cảnh sát bên ngoài thật sự không quản được những người đó, nhưng hình như có người chuyên quản.
"Hả? Cái… cái gì cổ võ giả?" Nghe Khương Hủ nói, Mộng tỷ ngớ người ra.
Khương Hủ không nói gì thêm, chỉ đưa tay bấm nút thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, trong bãi đỗ xe dưới hầm chợt lóe lên một luồng sáng chói mắt, chiếu sáng cả bãi.
Mộng tỷ: "Má! Cái gì thế?!"
"Rầm!"
Không chờ Khương Hủ và Mộng tỷ hiểu chuyện gì đang xảy ra, cửa thang máy đã đóng kín.
Ánh sáng trắng đó cũng bị ngăn cách ở bên ngoài thang máy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận