Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 446: Bị nghịch tập giả thiên kim 13 (length: 3960)

"Ai? Sao lại có một con chó nhỏ?" Mộng tỷ nhìn con chó con kia, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Ngao, ngao ngao ngao..." Chó con nũng nịu kêu, sau đó vui vẻ chạy về phía Khương Hủ.
Thấy chó con chạy về phía Khương Hủ, Mộng tỷ lập tức lên tiếng, bảo Khương Hủ đừng hành động thiếu suy nghĩ, "Không biết đã tiêm vaccine chưa, ngươi đừng lại gần nó, ta tới..."
Mộng tỷ chưa dứt lời, liền thấy Khương Hủ tiến lên mấy bước, đồng thời ngồi xổm người xuống ôm lấy chó con.
Đứng dậy xong, Khương Hủ nhìn Mộng tỷ, "Chó của ta."
Mộng tỷ: ?
Không phải chứ, cho dù nó là chó hoang, hai ta cùng nhau nhìn thấy, dựa vào cái gì nó lại là của ngươi, mà không thể là của hai ta?
Mộng tỷ môi run lên kịch liệt, muốn nói gì đó, nhưng là, nhìn thấy con chó ngoan ngoãn nằm trong ngực Khương Hủ, một mực liếm mu bàn tay Khương Hủ, Mộng tỷ lựa chọn im lặng.
Cuối cùng, Khương Hủ ôm chó con lên xe.
"Con chó này nhìn là biết chó hoang rồi, trước mang nó đi kiểm tra một chút, còn phải làm giấy chứng nhận cho chó." Mộng tỷ vừa lẩm bẩm, vừa tra điểm tiêm phòng chính thức gần nhất.
Khương Hủ nghe Mộng tỷ nói, xoa xoa con chó trong ngực, lẩm bẩm một câu, "Nuôi một con chó phiền phức vậy à?"
Ở các vị diện trước, đều không cần làm giấy chứng nhận cho chó.
** Đế đô, một bệnh viện tư nhân nào đó.
Mộ Dung Ngộ đẩy cửa một phòng bệnh nào đó đi vào, vừa vào phòng bệnh, liền phát hiện mép giường đứng thẳng một người, tay còn cầm một con dao găm, đang khom người như muốn tấn công ai đó.
Mộ Dung Ngộ: ?
"Này! Ngươi làm gì đấy?"
Mộ Dung Ngộ vừa lên tiếng, vừa vận nội kình, đánh về phía người đang đứng cạnh giường kia.
Thân hình người nọ khựng lại một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Ngộ, phát hiện có kình phong đang đánh tới mình, hai mắt trừng lớn mấy phần, sau đó giơ tay đánh tan kình phong, "Không phải, Mộ Dung Ngộ, ngươi có bệnh à? Sao lại không nói một lời liền động thủ?"
Mộ Dung Ngộ nhìn rõ dáng vẻ người kia, im lặng, một lúc sau mới nói một câu, "Sao lại là ngươi? Ngươi cầm dao găm làm gì?"
Hắn cứ nghĩ, sao bóng lưng trông quen mắt vậy.
Phong Ngạn: "Gọt táo."
Phong Ngạn nói, giơ quả táo trên tay lên cho Mộ Dung Ngộ xem.
Nói xong, liền cầm quả táo gọt, vừa gọt vừa hỏi Mộ Dung Ngộ, "A Hồi thế nào rồi?"
Mộ Dung Ngộ có vẻ bực bội lắc đầu, "Không biết, kiểm tra rất nhiều lần rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng là vẫn chưa tỉnh lại."
Trả lời xong, nhìn Phong Ngạn hỏi một câu, "Sao ngươi lại ở đây?"
Phong Ngạn: "Không phải ngươi nói A Hồi xảy ra chuyện sao? Đến xem sao, mà tiện thể, hai ngày nữa bên này có chương trình giải trí, ta là đạo sư."
Mộ Dung Ngộ gật gật đầu, sau đó đi đến mép giường.
Phong Ngạn nhìn nhìn người đang nằm trên giường, lại nhìn Mộ Dung Ngộ, mấy giây sau lại nói một câu, "Hay là đưa về cổ võ thành đi, nói không chừng, ở bên đó có người chữa được."
Mộ Dung Ngộ lắc đầu, "Không được, ngươi không phải không biết, trong gia tộc có bao nhiêu người mong ca ta chết đâu, nếu để bọn họ biết hắn hôn mê bất tỉnh, không chừng có bao nhiêu người muốn đổ thêm dầu vào lửa."
Phong Ngạn nghe vậy, âm thầm tặc lưỡi, "Thôi vậy."
Mộ Dung Ngộ nhìn chằm chằm người đang hôn mê trên giường hồi lâu, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói với Phong Ngạn một câu, "Ta nhớ ngươi và tiểu thư Bạch gia kia quan hệ khá tốt, hay là ngươi giúp ta hẹn nàng một chút?"
Phong Ngạn nhún vai, "Không hẹn được."
Mộ Dung Ngộ: ?
"Sao vậy?"
Phong Ngạn: "Bạch Giang Tuyết chết rồi."
Nói xong, đáy mắt Phong Ngạn thoáng qua một tia tiếc nuối và ảm đạm.
Mộ Dung Ngộ: "Chết? Chết như thế nào?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận