Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 381: Thành nữ chủ hoàn khố đệ đệ 16 (length: 4149)

Khương Hủ tựa vào bên tường, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hồi cao hơn mình một cái đầu, trầm ngâm mấy giây, hỏi: "Tỷ tỷ có quen chủ nhân bên trong không?"
Mộ Dung Hồi: "Không quen."
Khương Hủ nghe vậy, chọn tin tưởng, nói với Mộ Dung Hồi một câu: "Tỷ tỷ của ta trước đây là Vương phi Cẩn vương phủ, chính là vì cái nữ nhân kia, tỷ tỷ mới cùng Cẩn vương hòa ly, cho nên, ta đưa cho nàng chút đồ."
Nói xong, Khương Hủ nhìn Mộ Dung Hồi chân thành hỏi: "Tỷ tỷ ngươi sẽ không đi tố giác ta chứ?"
Mộ Dung Hồi nghe Khương Hủ giải thích, bán tín bán nghi.
Bất quá, Bạch Giang Tuyết trước đây là Cẩn vương phi thì hắn cũng biết.
Không chỉ là nghe nói, trong sách lịch sử sau này cũng có ghi chép liên quan, rốt cuộc, Bạch Giang Tuyết trong lịch sử khá nổi tiếng, bị hưu sau vẫn có thể trở thành hoàng hậu, đồng thời còn khiến hoàng đế phân phát hậu cung chỉ lấy một mình nàng, trong lịch sử cũng chỉ có một.
Không chỉ có vậy, cha mẹ và anh chị dâu của Bạch Giang Tuyết đều là những võ tướng rất nổi danh trong lịch sử, nhưng mà...
Ngược lại không hề nghe nói qua danh hào của Bạch Khương Hủ.
Có lẽ, là do Bạch Khương Hủ quá bất tài, để không làm ô danh Bạch gia, nên trong lịch sử không ai ghi chép.
Thấy Mộ Dung Hồi không mở miệng, Khương Hủ lại hiểu lầm, còn tưởng hắn muốn đi vạch trần mình, ánh mắt hơi sâu thêm.
Mấy giây sau, Khương Hủ nhìn Mộ Dung Hồi, mở miệng gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."
Mộ Dung Hồi nghe vậy, hồi thần, ánh mắt nhìn vào người Khương Hủ, sau đó liền thấy tay Khương Hủ có thêm một cục gạch.
Tiếp theo, đầu Mộ Dung Hồi tê rần, trực tiếp ngất đi.
Mộ Dung Hồi ngất rồi, Khương Hủ lập tức vươn tay đỡ lấy người.
Nhìn người tựa vào vai mình, Khương Hủ bắt đầu xoắn xuýt, là giết chết người luôn, hay là đánh cho ngất rồi bỏ đi.
Nếu làm chuyện xấu bị nhìn thấy, dựa theo tính tình trước đây của nàng, chắc chắn sẽ trực tiếp diệt khẩu.
Nhưng mà người này, có chút không xuống tay được.
Khương Hủ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không ra tay giết người, nhưng vươn tay kéo mặt nạ trên mặt Mộ Dung Hồi xuống.
Sau đó, nhờ ánh trăng, Khương Hủ nhìn rõ bộ dạng của Mộ Dung Hồi.
Đây đâu phải là mỹ nhân tỷ tỷ, rõ ràng chính là mục tiêu nhiệm vụ của nàng.
Nhìn chằm chằm người đang tựa vào vai mình mấy giây, Khương Hủ trầm mặc, hồi lâu sau, lại đeo mặt nạ cho hắn.
Chỉ cần nàng chắc chắn, hôm nay mình không gặp hắn là được, dù sao hắn cũng không thấy mặt mình.
Hơn nữa, dù Mộ Dung Hồi có thật sự tố cáo nàng, nàng cũng có thể phản tố cáo.
Nghĩ thông suốt rồi, Khương Hủ tìm một góc, ném người xuống.
Xác định hắn rất nhanh có thể tỉnh lại, Khương Hủ bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Khương Hủ đi chưa bao lâu, Mộ Dung Hồi đúng là rất nhanh tỉnh lại.
Phát hiện mình đang tựa vào trong góc hẻm nhỏ, đáy mắt Mộ Dung Hồi thoáng qua một tia mơ hồ, rất nhanh, ký ức trước khi hôn mê từ từ kéo về.
Nghĩ đến cục gạch thấy trước khi hôn mê, cảm nhận được đau đớn trên đầu, sắc mặt Mộ Dung Hồi đen sì, sau đó nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Bạch Khương Hủ."
Quả thực to gan lớn mật, lại dám đánh cho hắn bất tỉnh.
Giờ phút này, Mộ Dung Hồi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện công lược Bạch Khương Hủ nữa, chỉ muốn trực tiếp giết chết người này.
** Hôm sau, Cẩn vương phủ.
Mộ Dung Cẩn sáng sớm tỉnh lại, liền phát hiện trong ngực mình có người, Mộ Dung Cẩn ngẩn người một chút, lập tức cúi đầu liếc nhìn, phát hiện là Liễu Phù Dung, ánh mắt khựng lại.
Ký ức tối hôm qua từ từ kéo về.
Hắn nhớ ra, tối hôm qua hắn đang đọc sách trong thư phòng, sau đó, Liễu Phù Dung bưng một bát canh tới, nói là bồi bổ cho hắn.
Sau khi uống canh xong, hắn cảm thấy toàn thân nóng ran, sau đó, chính là những hình ảnh đỏ mặt tới mang tai.
Nhớ lại xong, Mộ Dung Cẩn có chút không giữ được bình tĩnh, hơi thở cũng trở nên có chút thô.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận