Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 560: Hậu cung tu tiên văn mèo thần nữ chủ 53 (length: 4057)

Ngu Khanh Ly dạy nàng không ít chữ, nhưng so với toàn bộ hệ thống văn tự của giới tu tiên thì chỉ có thể nói là hạt cát trong biển cả.
Rất nhiều chữ nàng còn chưa biết viết, cho nên, vẫn là tự mình đi tìm thôi.
Nghe Khương Hủ nói vậy, Ngu Khanh Ly khựng lại một chút, rồi nói một câu, "Ngươi muốn tự mình đi tìm sao? Ta cùng ngươi đi chung."
Khương Hủ: "Không cần, ta tự đi."
Ngu Khanh Ly còn muốn nói thêm gì đó, liền bị Khương Hủ lại lần nữa mở miệng cắt ngang, "Thời gian không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi."
Nói rồi, ánh mắt dừng trên người Ngu Khanh Ly, có chút thâm ý nói: "Trở về đi, nghĩa phụ."
Ngu Khanh Ly: ?
Đại ban ngày, ngươi nghỉ ngơi cái gì?
Hơn nữa, hai tiếng nghĩa phụ từ miệng nàng nói ra, sao nghe là lạ?
Ngu Khanh Ly nhìn Khương Hủ, môi mấp máy, nhiều lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng đều không nói nên lời.
Cuối cùng, chỉ đành đối Khương Hủ nói một câu, "Tạm biệt."
Nói xong, buồn rầu rời đi.
Ngu Khanh Ly không vui, Khương Hủ cũng chẳng vui vẻ đi đâu.
Bất quá, chỉ một lát sau đã đem chuyện của Ngu Khanh Ly ném sang một bên, Khương Hủ thật sự quay về tẩm điện nghỉ ngơi.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối.
Nghỉ ngơi xong Khương Hủ đến buổi tối liền vô cùng hăng hái, trực tiếp ra khỏi phòng đi tìm Lộ Thanh Linh.
Vốn dĩ muốn kéo Lộ Thanh Linh đi tìm dược liệu, đồng thời rèn luyện nàng một phen, nhưng khi gọi Lộ Thanh Linh lên, Khương Hủ lại nhận được một nhiệm vụ, là dạy Mạc Như Quy y thuật cùng luyện đan, vì vậy, Khương Hủ xách Lộ Thanh Linh đi tìm Mạc Như Quy.
Mạc Như Quy vừa đặt lưng xuống, cơn buồn ngủ mới kéo đến thì cửa đã bị gõ vang.
Mạc Như Quy một chút cũng không muốn trả lời, lại bị Khương Hủ đá một cái bay ra khỏi cửa phòng, sau đó quần áo xộc xệch bị xách ra khỏi phòng.
Mạc Như Quy: ?
Nhìn Khương Hủ đang xách mình, lại nhìn Lộ Thanh Linh cũng đang bị Khương Hủ xách trên tay, Mạc Như Quy hơi trầm mặc, sau một hồi mới ngơ ngác hỏi: "Tiểu Khương Hủ, ngươi đây là... Muốn dẫn ta đi đâu vậy?"
Khương Hủ không chớp mắt, một tay xách một người rồi hướng bên ngoài Trích Tinh Các đi, "Chẳng phải muốn giải độc trên người Ngu Khanh Ly sao? Đi theo ta, ta dạy ngươi."
Mạc Như Quy nghe xong, trong nháy mắt trở nên hứng thú, đôi mắt đang mơ màng buồn ngủ lập tức sáng lên, "Thật sao?"
Khương Hủ không mở miệng nữa, mà xách hai người bước vào hư không, trong nháy mắt đã biến mất trên không Trích Tinh Các.
Trích Tinh Các có kết giới, nếu không cố tình che giấu thân ảnh, sẽ bị thủ vệ phát giác.
Khương Hủ vừa dẫn Lộ Thanh Linh và Mạc Như Quy ra ngoài, thì ngay sau đó thủ vệ đã cảm nhận được.
Khương Hủ vừa rời đi, thủ vệ lập tức đi tìm Ngu Khanh Ly.
Vốn muốn đem chuyện ba người Khương Hủ rời Trích Tinh Các nói cho Ngu Khanh Ly, nhưng lại không tìm được Ngu Khanh Ly.
** Đêm nay, Ngu Khanh Ly ở trong ám lao trải qua.
Tuy Khương Hủ cho thuốc, nhưng hắn không xác định sau khi uống thuốc sẽ như thế nào, nên liền vào ám lao.
Vốn nghĩ, sau khi uống thuốc, cho dù độc không phát tác, cũng nên có chút phản ứng, nhưng lại chẳng có phản ứng gì, phản ứng lớn nhất chỉ là phun ra một bãi máu độc.
Sau khi phun máu xong, Ngu Khanh Ly trong ám lao ngồi đả tọa cả đêm, đến ngày thứ hai, lại thải ra không ít độc, cũng thông qua đường miệng phun ra ngoài.
Sau khi phun máu, Ngu Khanh Ly chỉ cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đến lúc này, cơ bản có thể xác định thuốc Khương Hủ đưa cho hắn có tác dụng, mang theo tâm tình vui vẻ, Ngu Khanh Ly rời ám lao đi tìm Khương Hủ.
Vốn muốn cùng Khương Hủ chia sẻ tin vui, nhưng lại không tìm thấy Khương Hủ.
Trong lòng nghi hoặc Khương Hủ đã đi đâu, bất quá, vì đây không phải lần đầu không tìm thấy Khương Hủ, Ngu Khanh Ly cũng không nghĩ nhiều nữa.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận