Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 183: Bị nghịch tập sát thủ nguyên nữ chủ 32 (length: 4003)

Khương Hủ mặt không biểu cảm trở về nhìn Diệp Vân Độ, thăm dò hỏi: "Ngươi, có phải nhận lầm người không?"
Chẳng lẽ là, bị người bỏ thuốc, mơ mơ màng màng bị ngủ, liền cảm giác là nàng?
Hay là nói, kỳ thật là có người trông rất giống nàng đã làm bẩn hắn, ví như, Mộ Dung Tuyết Yên?
Diệp Vân Độ: ?
Thế mà thật không định nhận nợ?
Sắc mặt Diệp Vân Độ lại càng khó coi, rũ mắt nhìn chằm chằm Khương Hủ, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, đáy mắt Diệp Vân Độ càng như thể ngâm trong băng lạnh, còn là loại băng đen sì sâu thẳm.
Đối diện đôi mắt đen láy như mực, Khương Hủ im lặng, rồi lại lần nữa lên tiếng, "Có lẽ ngươi thật nhận lầm người, ta có một muội muội, trông giống ta y như đúc, có thể là hôm đó người đã làm gì ngươi là nàng."
Diệp Vân Độ: "... "
Cái cớ, toàn là ngụy biện!
"Ngươi dám nói, hôm đó bắt ta xuống hồ, cắn cằm và cổ ta, sàm sỡ ta từ trên xuống dưới không phải ngươi?"
Khương Hủ: "... "
Hóa ra là không nhận lầm người à.
Nhưng mà, chuyện này đâu có làm.
Thấy Khương Hủ không nói gì, Diệp Vân Độ cười lạnh một tiếng, "Thế nào? Còn muốn chống chế sao?"
Khương Hủ im lặng mấy giây, ngước mắt nhìn Diệp Vân Độ nói: "Nếu, ta bây giờ xin lỗi ngươi, có thể coi như không có gì xảy ra được không?"
Bởi vì không có mạng internet, sau ngày hôm đó, hệ thống liền mất kết nối, Khương Hủ cũng không biết độ hảo cảm Diệp Vân Độ dành cho mình, cho nên, nàng chỉ có thể hỏi trực tiếp Diệp Vân Độ.
Nghe được lời của Khương Hủ, Diệp Vân Độ tức khắc bật cười, vẽ ra một nụ cười chết chóc, "Ngươi nghĩ thế nào?"
Khương Hủ nghe xong, trầm mặc.
Xem ra độ hảo cảm không cao, vậy nên, nàng nên trực tiếp đánh hắn bất tỉnh thôi, đánh bất tỉnh, hay là đánh bất tỉnh...
"Ưm."
Ý nghĩ của Khương Hủ vẫn chưa thành hình hoàn chỉnh, cằm đã bị nâng lên, rồi môi chạm vào một mảnh mềm mại.
Sự tình quá đột ngột, Khương Hủ theo bản năng đưa tay đẩy Diệp Vân Độ ra.
Cảm nhận được Khương Hủ chống cự, Diệp Vân Độ không hề buông tha, tay đặt ở eo Khương Hủ càng siết chặt, tiếp tục cuồng loạn hôn lên môi Khương Hủ, lực đạo rất lớn, mang theo tính trừng phạt.
Chỉ nhìn hành động thôi cũng cảm thấy cơn giận của hắn.
Khương Hủ cũng chỉ chống cự một chút, liền lười phản kháng tiếp.
Nể tình hắn trước đó suýt bị nàng cưỡng, nàng coi như để hắn hôn lại đi.
Nghĩ rồi, Khương Hủ yên lặng đưa một tay lên, nắm chặt áo Diệp Vân Độ, tay kia thì mò vào trong vạt áo của Diệp Vân Độ.
Cảm nhận được ngực truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Diệp Vân Độ dừng lại một chút.
Sau một thoáng ngừng lại, Diệp Vân Độ càng tăng thêm lực đạo, tiếp tục tùy ý hôn.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Sau tiếng gõ, là giọng của quản sự, "Đại gia, người của ngài muốn tôi dẫn đến rồi."
Nghe được giọng này, Diệp Vân Độ lại dừng lại một chút, đáy mắt lóe lên tia u ám, không có ý buông Khương Hủ ra, tiếp tục mút mát trên môi Khương Hủ, lực đạo so với vừa nãy nặng hơn rất nhiều, trực tiếp từ mút nhẹ biến thành cắn xé.
Cánh môi đau đớn, Khương Hủ cảm thấy chân mình nhũn ra, môi cũng tê, còn nhức nữa, khẽ nhíu mày lại, đưa tay đẩy Diệp Vân Độ ra.
Cái tên này bị chó đổi xác sao, sao còn cắn người vậy?
Diệp Vân Độ vẫn không buông Khương Hủ ra.
Khương Hủ yên lặng mấy giây, cuối cùng chọn động cước.
Một cú lên gối hướng hạ thân Diệp Vân Độ mà đánh.
May mà Diệp Vân Độ có cảnh giác rất cao, cái chân vung lên đầu gối của Khương Hủ cũng chẳng có bao nhiêu lực, bị Diệp Vân Độ kịp thời chặn cú lên gối của Khương Hủ, tiện thể túm lấy bắp chân Khương Hủ.
Nếu không, với cái lực của Khương Hủ kia, e là nửa đời sau hạnh phúc của nàng coi như đi tong.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận