Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 520: Hậu cung tu tiên văn mèo thần nữ chủ 13 (length: 3990)

Tiểu gia hỏa này còn thật đáng yêu.
Ngu Khanh Ly một bên nhìn Khương Hủ, một bên xuất thần, mãi đến ngón tay bên trên truyền đến cảm giác đau nhói nhỏ, Ngu Khanh Ly mới hồi thần.
Liếc nhìn Khương Hủ, phát hiện nàng đang cắn ngón tay mình, mà quả linh chỉ còn lại một cái hột.
Ngu Khanh Ly vừa hồi thần, Khương Hủ liền thả miệng, hai chân trước ôm hột, giơ lên cho Ngu Khanh Ly xem, nói cho hắn biết quả linh ăn xong rồi.
Ngu Khanh Ly nhìn dáng vẻ nhỏ bé của nàng, trong lòng mềm nhũn một góc, khẽ giọng hỏi một câu, "Còn muốn?"
Khương Hủ gật đầu.
Quả linh này ẩn chứa linh lực.
Ăn nhiều một chút, có thể tăng thêm linh lực, có trợ giúp tu vi.
Hơn nữa, hương vị rất ngon.
"Không." Ngu Khanh Ly nói, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhẹ lên trán Khương Hủ.
Khương Hủ: Không tin.
Ngước mắt nhìn Ngu Khanh Ly, đáy mắt lộ vài phần bất mãn.
Ngu Khanh Ly: "Một ngày chỉ có thể một quả, ăn nhiều cẩn thận bạo thể mà chết."
"Meo ~"
Không bạo thể mà chết đâu.
"Đồng ý nha? Thật ngoan." Nói xong, ngón tay Ngu Khanh Ly đặt lên đầu Khương Hủ, xoa nhẹ một cái.
Khương Hủ: ". . ."
** Lúc khuya, thừa lúc Ngu Khanh Ly ngủ, Khương Hủ nhảy ra khỏi giỏ, cúi lưng đi đến mép giường, trộm túi trữ vật của Ngu Khanh Ly.
Từ bên trong lôi ra không ít đồ tốt.
Bất quá, Khương Hủ đối với đồ vật khác không có hứng thú, móc ra mấy quả linh quả trong túi trữ vật, chất đống ở một bên, sau đó ngậm túi trữ vật đi về phía Ngu Khanh Ly.
Chỉ là, vừa đi đến mép giường, liền phát hiện Ngu Khanh Ly tỉnh, lúc này đang cười như không cười nhìn nàng.
Khương Hủ: ". . ."
Bước chân hơi khựng lại, trong lòng bỗng nhiên có chút chột dạ.
Nhìn nhau với Ngu Khanh Ly mấy giây, Khương Hủ ngậm túi trữ vật quay trở lại chỗ đống linh quả, đem những quả linh quả kia đều cho vào túi trữ vật.
Sau đó, ngậm túi trữ vật, ủ rũ cúi đầu đi về phía Ngu Khanh Ly.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đợi nàng hóa hình là được.
Sau khi hóa hình, liền có thể tự mình ra ngoài tìm linh quả ăn.
Một bên nghĩ như vậy, một bên ngậm túi trữ vật đi về phía Ngu Khanh Ly, nhảy lên giường Ngu Khanh Ly, đặt túi trữ vật ở đầu giường.
Vừa định nhảy xuống giường trở về giỏ mèo của mình, liền bị Ngu Khanh Ly ôm lấy.
Ngu Khanh Ly ôm mèo, ngồi ở mép giường, hơi rũ mắt nhìn nàng, "Không vui?"
"Meo ~"
Có thể vui mới lạ.
"Muộn như vậy ăn đồ không tốt." Ngu Khanh Ly nói, gõ nhẹ vào đầu Khương Hủ, thấy mèo con cúi đầu không để ý đến hắn, Ngu Khanh Ly thở dài một tiếng, ôm mèo con nằm xuống.
"Ngày mai cho ngươi, giờ ngoan ngoãn ngủ."
Khương Hủ: "Meo ~"
Ta muốn về ổ mèo ngủ.
Ngu Khanh Ly: "Được, ngươi muốn ăn mấy quả thì ăn mấy quả."
Thấy Ngu Khanh Ly không thể nào hiểu lời mình, Khương Hủ từ bỏ đối thoại với hắn, trực tiếp giãy giụa khỏi ngực hắn.
Ổ mèo của nàng ở ngay cạnh cửa sổ, đêm nay có trăng, có thể tắm mình dưới ánh trăng ngủ, có thể hấp thu nguyệt chi tinh hoa đấy.
Thấy Khương Hủ giãy giụa, Ngu Khanh Ly lại ấn nàng vào chăn, "Ngủ đi, không thì ngày mai không cho ngươi linh quả."
Khương Hủ: ?
Uy hiếp ta?
Ta dễ bị uy hiếp như vậy sao?
Khương Hủ không khuất phục trước sự uy hiếp của Ngu Khanh Ly, giãy giụa khỏi chăn, trước khi Ngu Khanh Ly động thủ đã nhảy lên, nhảy xuống giường, sau đó nhanh chóng lao về ổ mèo của mình.
Không biết có phải là do thói quen không, hiện tại nàng thích ngủ vào ban ngày, buổi tối tu luyện.
Cho nên, bây giờ là thời gian tu luyện của nàng.
Nguyệt chi tinh hoa này hôm nay nàng nhất định phải hấp thụ.
Nhìn cục bông trắng chạy thoát khỏi mình, lông mày Ngu Khanh Ly khẽ nhíu lại.
Đây là... Bị ghét bỏ sao?
- Ngủ ngon (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận