Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 407: Thành nữ chủ hoàn khố đệ đệ 42 (length: 3996)

Chờ hắn thẳng lưng lên, đã thấy Khương Hủ bỗng nhiên nhón chân lên, há miệng hướng hắn cắn tới.
Lần này mục tiêu là môi hắn.
Răng môi chạm vào nhau, có chút đau, nhưng Mộ Dung Hồi không lo được cái đau đớn kia, cả người như bị rút cạn suy nghĩ, ngơ ngác đứng tại chỗ, mặc Khương Hủ ở trên môi hắn làm loạn.
Đến khi Mộ Dung Hồi rốt cuộc hồi thần lại, cũng không có ý định đẩy người ra.
Bàn tay đang đặt trên mu bàn tay Khương Hủ, từ eo Khương Hủ chuyển lên vai, sau đó lại xuất hiện ở gáy Khương Hủ, giữ chặt nàng tùy ý cướp lấy hơi thở trong miệng nàng.
Cuối cùng, Khương Hủ rốt cuộc toại nguyện sờ đến cơ bụng Mộ Dung Hồi, giày vò đủ liền tựa vào ngực Mộ Dung Hồi ngủ.
Mộ Dung Hồi rũ mắt, nhìn chằm chằm người đang tựa vào ngực hắn ngủ say, nửa ngày không động đậy.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Hồi thở dài một tiếng, nhấc tay chỉnh lại vạt áo đã mở rộng hơn phân nửa của mình, sau đó ôm Khương Hủ ra khỏi bao sương.
Đợi khi an trí Khương Hủ ở một gian phòng, Mộ Dung Hồi ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Khương Hủ hồi lâu, sau đó hỏi 008 một câu, 【 Hắn đối ta có bao nhiêu hảo cảm? 】 008 đều chẳng muốn phản ứng Mộ Dung Hồi, nghe Mộ Dung Hồi rốt cuộc nhớ đến sự tồn tại của nó, 008 mới tức giận nói, 【 Chúc mừng, ngay lúc nãy, độ hảo cảm của ngươi với Bạch Khương Hủ là 90. 】 【...】 Lần này, Mộ Dung Hồi không phải không nhận mà là hỏi hệ thống một câu, 【 Ta hỏi là độ hảo cảm của hắn với ta. 】 008: 【32.】 Mộ Dung Hồi: ?
【Bao nhiêu?】 Mộ Dung Hồi có chút khó tin.
Hắn đây là... Bị lừa tình cảm?
【32.】 008 tức giận lặp lại lần nữa.
Mộ Dung Hồi: "..."
Nhìn chằm chằm người đang ngủ ngon giấc, Mộ Dung Hồi híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia ám sắc rồi biến mất, trong lòng dâng lên một cổ xúc động muốn bóp cổ người.
Thấy quanh thân Mộ Dung Hồi khí lạnh sưu sưu sưu bốc lên, 008 chỉ sợ hắn xử lý người, lập tức giải thích, 【 Cái kia, độ hảo cảm của Khương Hủ đối với người khác cơ bản đều dưới 10.】 【Trong thế giới này, độ hảo cảm của nàng với ngươi là cao nhất.】 008 vừa nói xong, khí tức quanh thân Mộ Dung Hồi đột ngột thay đổi, hơi lạnh xung quanh trong nháy mắt tan biến, vẻ mặt giữa hai hàng lông mày cũng hòa hoãn hơn nhiều.
** Khi Khương Hủ tỉnh lại, Mộ Dung Hồi đã không còn ở trong phòng.
Chậm rãi ngồi dậy trên giường, Khương Hủ đưa tay xoa huyệt thái dương, ký ức trước khi ngủ chậm rãi trở lại.
Đến khi toàn bộ ký ức đều bị nàng nhớ lại, Khương Hủ âm thầm hít một hơi lạnh.
Nàng sau khi say lại mãnh liệt như vậy, không biết có làm tiểu kiều kiều sợ không.
Vừa nghĩ, vừa đứng dậy mở cửa phòng, vừa ra khỏi phòng đã thấy hai người đang canh gác bên ngoài.
"Bạch công tử, ngài tỉnh rồi?" Thấy cửa phòng mở ra, người canh giữ ở cửa đối Khương Hủ mở miệng.
Khương Hủ gật đầu với người vừa lên tiếng.
"Vương gia có việc gấp đã về phủ trước, đã gọi xe ngựa cho Bạch công tử, đang ở dưới lầu."
Khương Hủ nghe, gật đầu.
Sau đó, người canh giữ ở cửa dẫn Khương Hủ xuống lầu, sau lại tự mình lái xe đưa Khương Hủ về phủ.
Khương Hủ vừa về đến phủ, đã phát hiện Bạch Giang Tuyết đang chờ trong sân, thấy Khương Hủ, Bạch Giang Tuyết thở phào một hơi, "Ngươi đã đi đâu vậy?"
Khương Hủ: "Đến Cảnh Hòa lâu ăn cơm."
Bạch Giang Tuyết đánh giá Khương Hủ từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng hỏi, "Có bị thương không?"
Khương Hủ lắc đầu, rồi nhìn Bạch Giang Tuyết, "Sao đột nhiên hỏi vậy?"
Bạch Giang Tuyết: "Xe ngựa của Bạch phủ bị hủy, thành vệ quân bên kia đã đến nhà rồi."
Khương Hủ hiểu ra gật đầu.
Bạch Giang Tuyết vẫn lẩm bẩm, "Chuyện lần trước còn chưa điều tra rõ ràng, sao lại bị ám sát nữa rồi?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận