Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 429: Thành nữ chủ hoàn khố đệ đệ 64 (length: 3927)

Khương Hủ: "Đơn thuần là thích thôi."
Mộ Dung Hồi: ". . ."
Chỉ trong một cái chớp mắt, Mộ Dung Hồi đã suýt nữa thốt ra câu "Ngươi có phải cũng là người xuyên không", nhưng nghe Khương Hủ nói xong, Mộ Dung Hồi im lặng mấy giây.
Mộ Dung Hồi: "Thích thì liền trực tiếp trộm?"
Khương Hủ không mấy để ý nói: "Đồ của Mộ Dung Cẩn, trộm cũng có sao."
Mộ Dung Hồi: ". . ."
Thôi vậy.
Duỗi tay nắm lấy tay Khương Hủ, rời khỏi con hẻm tối om.
Mộ Dung Hồi nắm tay Khương Hủ, vừa đi ra ngoài vừa nói với Khương Hủ: "Xem ra Bạch tướng quân bọn họ sắp trở về rồi, ước định giữa ngươi và ta trước đó còn giữ lời chứ?"
Khương Hủ gật đầu, "Chờ bọn họ trở về, chúng ta liền có thể rời đi."
Dù sao, nhiệm vụ 2 đã hoàn thành, các nhiệm vụ khác ở đâu cũng có thể làm.
Ở trong hoàng thành này đợi, muốn nhìn mặt hắn một lần cũng khó, nhưng nếu rời khỏi hoàng thành thì khác, có thể ngày ngày gặp mặt, nói không chừng còn có thể sờ bụng hắn rồi ngủ.
Không biết Khương Hủ nghĩ gì trong lòng, nhưng không thể nghi ngờ, câu trả lời của Khương Hủ khiến Mộ Dung Hồi trong lòng rất vui.
Nghĩ đến cả hai người đều mặc đồ dạ hành, không tiện đi lại ở các con phố, chưa hoàn toàn ra khỏi ngõ nhỏ, Mộ Dung Hồi đã dẫn Khương Hủ dùng khinh công bay về phủ Trấn Quốc hầu.
Đưa Khương Hủ về tận trong viện.
Về đến viện của Khương Hủ, Mộ Dung Hồi lại bị Khương Hủ kéo vào phòng rồi sờ bụng hồi lâu.
Đương nhiên, Mộ Dung Hồi cũng không quên đòi phúc lợi.
Trước khi sắp chia tay, Mộ Dung Hồi kéo Khương Hủ lại nói một câu, "Không thể cứ là ta đến tìm ngươi mãi được, ngươi cũng phải đến tìm ta chứ?"
"Ta bị bệnh mấy ngày rồi, ngươi còn chưa đến xem ta."
Nói đến đó, trong giọng Mộ Dung Hồi mang thêm mấy phần ủy khuất.
Khương Hủ: "Ngươi bị bệnh?"
Mộ Dung Hồi: ". . . Ngươi không biết?"
Sau khi hắn bị bệnh, dù không tìm Khương Hủ, trong lòng hắn vẫn lý trí nghĩ rằng: không thể lây bệnh cho Khương Hủ.
Nhưng về cảm xúc thì hắn vẫn hy vọng Khương Hủ đến thăm hắn.
Để Khương Hủ nghe được tin, hắn còn cố ý cho người loan tin một phen.
Nhưng nhìn tình hình này thì. . .
Thật là phí công mà?
Quả nhiên, Mộ Dung Hồi thấy Khương Hủ lắc đầu.
"Bên ngoài ai cũng biết, sao ngươi lại. . ." Nói đến đây, Mộ Dung Hồi cảm thấy mình hơi bị làm quá, nên kịp thời im miệng.
Khó chịu mất vài giây, mới nói với Khương Hủ một câu, "Thôi, đều khỏe rồi, dù sao cũng không phải bệnh nặng."
Khương Hủ nghe xong lời Mộ Dung Hồi, im lặng suy nghĩ mấy giây.
Xem ra, mình quan tâm đến hắn vẫn còn chưa đủ, hắn bị bệnh mà nàng còn không biết.
Về sau phải chú ý nhiều hơn mới được.
Khương Hủ vừa nghĩ, vừa sờ soạng bụng Mộ Dung Hồi.
"Làm gì đấy?" Mộ Dung Hồi thấy y phục mình vừa chỉnh tề bị Khương Hủ xé ra, tức giận mở miệng.
Tay Khương Hủ khựng lại, hành động xé quần áo biến thành sửa lại quần áo, "Không có gì, thấy nó hơi xộc xệch, muốn mặc cho tốt, đừng có lại bị bệnh."
Sửa lại vạt áo cho Mộ Dung Hồi xong, còn trịnh trọng vỗ vỗ, "Yên tâm, sau này ta nhất định sẽ thường xuyên đến tìm ngươi."
Nghe được lời Khương Hủ nói, Mộ Dung Hồi lúc này mới hài lòng gật đầu, rồi rời đi.
Khương Hủ đã đáp ứng Mộ Dung Hồi sẽ thường xuyên đến tìm hắn, liền thật sự làm vậy.
Ngày thứ hai sau khi ước hẹn, Khương Hủ liền đến phủ Mộ Dung Hồi.
Ở đó ăn nhờ ở đậu một ngày, Khương Hủ hết sức hài lòng, buổi tối về nhà còn có chút không nỡ.
Vì vậy, ngày hôm sau, Khương Hủ canh giờ cơm lại đến vương phủ, thành công đến được vương phủ trước bữa ăn.
Thấy Khương Hủ đến cần như vậy, trong lòng Mộ Dung Hồi vui vẻ, nhưng mặt ngoài không lộ, còn hỏi một câu, "Hôm qua mới đến, hôm nay sao lại tới?"
Khương Hủ: "Ăn chực."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận