Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 292: Cải tạo yêu đương não nữ chủ 67 (length: 4130)

【đều nói hào môn không có chân ái, đáng thương chúng ta Oản Oản】 【phía trước hai người ân ái khoe ra có bao nhiêu ngọt, hiện tại liền có bấy nhiêu châm chọc】 【tiểu tam đi chết! Tiểu tam đi chết! Vì cái gì làm tiểu tam không phạm pháp? Ta đề nghị tiểu tam trực tiếp lôi đi đánh chết, không ta không có nói đùa (mỉm cười)】 【chỉ một tấm hình, có thể nói rõ cái gì? Marketing bẩn thỉu đi chết, chúng ta Oánh Oánh mới không phải loại người đó】 Nhiệt độ vẫn còn tiếp tục tăng lên.
Bởi vì Mặc Vân Thịnh là tổng giám đốc Mặc Thị, không ai dám mắng Mặc Vân Thịnh, nên đều chạy tới trang V của Khương Oánh mắng.
Hot search là giữa trưa mới bắt đầu tăng lên, Khương Oánh vừa quay xong một cảnh phim, liền phát hiện người trong studio nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, Khương Oánh không rõ nguyên do, mãi đến khi trợ lý đi đến, Khương Oánh mới biết chuyện nàng và Mặc Vân Thịnh lên hot search.
Khương Oánh xem xong nội dung hot search, trực tiếp tức giận bật cười.
Truy cập trang V của mình, liền bắt đầu gõ chữ, trang V còn chưa đăng thì đã nhận được điện thoại của Khương Hủ.
Thấy Khương Hủ chủ động gọi điện cho mình, Khương Oánh ngây người mất mấy giây, đã rất lâu rồi nàng không nhận được điện thoại của Khương Hủ, phải biết, ngày thường đều là nàng chủ động gọi điện cho Khương Hủ.
Nghĩ đến chuyện trên mạng, Khương Oánh đại khái đoán được vì sao Khương Hủ gọi điện thoại cho nàng.
Ngón tay nhấn vào nút nghe máy, trực tiếp bấm, “Khương Hủ.” Vừa gọi tên Khương Hủ, bỗng một nỗi tủi thân dâng lên trong lòng, Khương Oánh thoáng chốc đỏ hoe cả vành mắt, ngay cả khi gọi hai tiếng Khương Hủ, giọng cũng có chút nghẹn ngào.
Khương Hủ dừng một chút, hỏi một câu, “Khóc?” Khương Oánh: “Không có.” Miệng nói không có, nhưng giọng nói lại không hề che giấu vẻ nghẹn ngào.
Khương Hủ im lặng hai giây, nói với Khương Oánh một câu, “Đồ vô dụng.” Khương Oánh: “...” Lúc này không phải nên an ủi ta sao? Sao lại còn mắng người?
Tủi thân.
Thoáng chốc, vành mắt Khương Oánh lại đỏ thêm một vòng, “Sao ngươi lại mắng ta?” Khương Hủ đương nhiên không trả lời câu hỏi của nàng, nói với nàng một câu, “Đừng đi đâu hết, cũng đừng làm gì, cứ đợi.” Nói với Khương Oánh như vậy xong, Khương Hủ liền cúp điện thoại.
Khương Oánh cúi đầu, nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, im lặng.
Đợi?
Cho nên, là muốn đến đón nàng sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Oánh dâng lên một tia chờ mong.
Một giờ sau, quả thực có người đến đón nàng, có điều người đến không phải Khương Hủ, mà chỉ là một tài xế.
Trong lòng Khương Oánh có chút lạnh lẽo.
Tuy nhiên, về đến chung cư, cuối cùng Khương Oánh cũng thấy Khương Hủ.
Khương Hủ đang ngồi trên ghế sofa phòng khách chung cư, đặt một chiếc laptop trên đùi, không biết đang bận việc gì, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Khương Hủ nghiêng đầu liếc nhìn nàng.
Thấy Khương Hủ nhìn, Khương Oánh lại không nhịn được mà đỏ cả vành mắt, mím môi lên tiếng, “Khương Hủ.” Nói xong, Khương Oánh nước mắt lưng tròng chạy nhanh đến chỗ Khương Hủ, vốn định úp đầu vào ngực Khương Hủ khóc một trận đã đời, ai ngờ lại bị Khương Hủ mặt đầy ghét bỏ đẩy ra.
Thấy vậy, Khương Oánh chỉ có thể tủi thân ngồi xuống bên cạnh Khương Hủ.
“Chuyện trên mạng thấy chưa?” Khương Hủ nghiêng đầu nhìn Khương Oánh.
Khương Oánh gật đầu.
“Xem cái này đi.” Khương Hủ nghiêng nghiêng chiếc laptop trên đùi, xoay màn hình cho Khương Oánh xem.
Trong mắt Khương Oánh hiện lên mấy phần hiếu kỳ, rướn cổ lên nhìn vào chiếc máy tính trên đùi Khương Hủ, nhìn rõ nội dung bên trên, Khương Oánh sửng sốt, “Cái này…” Khương Oánh ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vẻ mặt khó tin.
Khương Hủ không để ý đến nàng, lại kéo xuống một chút, cho Khương Oánh xem một tài liệu khác, “Cái này cũng xem đi.” Xem xong nội dung trong tài liệu, Khương Oánh kinh ngạc đến ngây người.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận