Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 533: Hậu cung tu tiên văn mèo thần nữ chủ 26 (length: 4280)

Ngu Khanh Ly nghe vậy, vô thức ngước mắt lên.
Khương Hủ đang nằm gọn trong lòng Ngu Khanh Ly ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa truyền đến, cũng vô thức nhướng mắt, nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn Ngu Khanh Ly, trong đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
Mạc thần y?
Là ai vậy?
Không nhận thấy sự nghi hoặc trong đáy mắt Khương Hủ, Ngu Khanh Ly buông đồ vật trong tay xuống, ôm Khương Hủ đứng dậy.
Không lâu sau, Khương Hủ thấy một người nam nhân mặc bạch y.
Vẻ ngoài tuấn lãng, khí chất thanh nhã.
So với vẻ đẹp sắc sảo của Ngu Khanh Ly, Mạc thần y trông có vẻ thanh tú hơn, thuộc kiểu càng nhìn càng thấy tinh xảo.
Thấy một mỹ nam, Khương Hủ nhìn đối phương thêm vài lần.
Mạc thần y cũng thấy Khương Hủ trong lòng Ngu Khanh Ly, thực sự hơi ngạc nhiên, nhìn chăm chú hồi lâu, khẽ cười nói: "Ngươi khi nào thì còn thích nuôi linh sủng?"
"Linh sủng gì chứ? Đây là thiếu chủ Trích Tinh các ta." Bất mãn với cách gọi Khương Hủ của Mạc thần y, Ngu Khanh Ly vừa uốn nắn, vừa vùi đầu chải lông cho Khương Hủ.
Hủ Hủ nhà hắn sau này có thể sẽ hóa hình, chứ không phải là sủng vật gì cả.
Ngu Khanh Ly cũng chưa từng xem nàng là sủng vật.
Mạc thần y: ?
Vẻ mặt phức tạp trong vài giây, nhìn Khương Hủ, lại nhìn Ngu Khanh Ly, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Ngu Khanh Ly, thập phần lo lắng cho trạng thái tinh thần của hắn.
Ngu Khanh Ly không để ý ánh mắt phức tạp của hắn, hỏi một câu: "Sao tự dưng lại đến đây?"
"Mới luyện chế ra một loại đan dược, có lẽ có ích cho độc trên người ngươi." Mạc thần y nói, nhẹ nhàng lật tay, trong tay liền có thêm một bình sứ nhỏ.
Sau đó đưa bình sứ nhỏ trong tay cho Ngu Khanh Ly.
Nghe được hai người đối thoại, Khương Hủ đang nằm trong lòng Ngu Khanh Ly ngước mắt lên, nhìn bình sứ nhỏ, rồi lại nhìn Ngu Khanh Ly.
Độc? Hắn bị trúng độc sao?
Trước giờ lại không hề thấy có cảm giác gì.
Ngu Khanh Ly nhận lấy bình sứ nhỏ, mở ra xem qua một lượt.
"Ta giúp ngươi ôm sủng...thiếu chủ của ngươi nhé." Con mèo nhỏ trông thực sự đáng yêu, Mạc thần y tỏ vẻ hắn cũng muốn ôm một chút.
Thấy Ngu Khanh Ly ôm Khương Hủ có vẻ không tiện đổ dược hoàn ra, liền đúng lúc chủ động đề nghị giúp Ngu Khanh Ly ôm Khương Hủ.
Ngu Khanh Ly trực tiếp cự tuyệt, "Không cần."
Nói xong, đặt Khương Hủ lên cánh tay mình, kẹp nhẹ Khương Hủ để đảo thuốc.
Khương Hủ thấy vậy, trực tiếp đưa móng vuốt đặt lên cổ tay hắn.
Ngu Khanh Ly không để ý động tác của Khương Hủ, đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay.
Viên dược hoàn tròn trịa nằm yên trong lòng bàn tay Ngu Khanh Ly, Ngu Khanh Ly hơi rũ mắt nhìn chằm chằm viên dược hoàn vài giây, sau đó nhìn về phía Mạc thần y, "Xác định có hiệu quả?"
Mạc thần y lập tức lắc đầu, "Không xác định, ta vừa nói là có lẽ thôi, nhưng chắc không có tác dụng phụ, ngươi cứ thử xem."
Đối với lời của Mạc thần y, Ngu Khanh Ly vẫn rất tin tưởng, nghe xong hắn nói, Ngu Khanh Ly định đưa viên dược hoàn vào miệng, lại bị Khương Hủ một cào đánh rớt.
Ngu Khanh Ly: ?
Cúi đầu nhìn một cái, trong mắt hiện lên vẻ dò hỏi.
Khương Hủ: "Meo~"
Không thể ăn.
Ngu Khanh Ly tưởng nàng cũng thèm, hỏi một câu: "Ngươi cũng muốn?"
Khương Hủ: "..."
Ta trông có giống đang muốn ăn không vậy?
Có thể có thêm một chút hiểu ý được không?
Không đợi Khương Hủ phản ứng, Ngu Khanh Ly ngước mắt nhìn Mạc thần y, hỏi một câu: "Nàng ăn được không? Có tác dụng phụ gì không?"
Mạc thần y nghe vậy, lập tức lắc đầu: "Không có, đều có thể ăn."
Nghe xong, Ngu Khanh Ly lại đổ ra một viên thuốc từ bình sứ nhỏ, sau đó đưa đến bên miệng Khương Hủ.
Khương Hủ thấy vậy, há miệng ăn viên dược hoàn.
Ngay lúc Ngu Khanh Ly định lại đổ một viên để mình uống thì lại bị Khương Hủ nhanh tay hơn.
Không những ăn mất viên thuốc hắn vừa đổ ra, ngay cả bình sứ nhỏ, cả bình đều bị Khương Hủ cho vào miệng.
Ngu Khanh Ly: "...?"
Mạc thần y: ?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận