Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 109: Bị nghịch tập sân trường nữ chủ 31 (length: 3990)

Sau đó, tại chỗ Lạc Hàn Vũ, Lâm Sóc Phong, Khương Hủ ba người chăm chú nhìn Mộc Hồi đi đến trước mặt Khương Hủ.
Nhìn chằm chằm Khương Hủ mấy giây, Mộc Hồi mở miệng, "Tiểu Khương đồng học, ta tới đón ngươi."
Nói xong, cũng không đợi Khương Hủ lên tiếng, Mộc Hồi trực tiếp đưa tay, mạnh mẽ giật lấy chiếc ba lô đang được Khương Hủ ôm trước ngực, vung lên vai, đeo chéo.
Sau đó, Mộc Hồi đưa tay còn lại ra, nắm lấy tay Khương Hủ, kéo người đi thẳng về phía cửa.
Khương Hủ nhìn người đang dẫn đầu đi trước mình mấy bước, im lặng, cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ lẳng lặng đuổi theo Mộc Hồi.
Thấy Mộc Hồi định dẫn Khương Hủ đi, Lạc Hàn Vũ liền chặn ngay trước mặt hai người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mộc Hồi, "Mộc Hồi, Khương Hủ là người của ta, ngươi muốn tranh giành người với ta?"
Mộc Hồi nhếch miệng cười vô hại, nhìn lại Lạc Hàn Vũ, "Sao ta không biết nàng là người của ngươi?"
"Sao, hai người các ngươi là đang hẹn hò, đính hôn, hay là đã đăng ký kết hôn rồi?"
Lạc Hàn Vũ: "Người nàng thích là ta."
Lời này của Lạc Hàn Vũ vừa dứt, nụ cười của Mộc Hồi càng trở nên vô hại hơn, hắn quay đầu liếc nhìn Khương Hủ, "Tiểu Khương đồng học, em nói cho hắn biết xem, có phải em thích hắn hay không."
Lạc Hàn Vũ nắm chặt con dao nhỏ trong tay, lặng lẽ nhìn Khương Hủ, "Khương Hủ, em phải suy nghĩ kỹ, nếu hôm nay em đi với Mộc Hồi, chúng ta vĩnh viễn sẽ không thể nào."
"Cho dù sau này ta thành công hủy bỏ hôn ước với Cố Tình, ta cũng sẽ không quay lại với em."
"A." Khương Hủ chỉ hờ hững ừ một tiếng, rồi nhìn Lạc Hàn Vũ, nói, "Oan cho tôi cạo xước xe anh, gây cho tôi bao nhiêu phiền phức, cuối cùng một câu xin lỗi cũng không có, khiến tôi bị đám mê muội của anh bắt nạt, cuối cùng chỉ nhận được một câu cảnh cáo, có vị hôn thê rồi mà còn muốn tôi hẹn hò, còn sai người bắt cóc tôi, định dùng gạch đập tôi, còn muốn dùng dao nhỏ cạo mặt tôi..."
"Chuyện này đến chuyện khác, từng việc từng việc một, anh cảm thấy tôi không có trí nhớ hay là không có đầu óc?"
"Dựa vào cái gì mà anh cho rằng, sau bao nhiêu chuyện như thế, tôi vẫn thích anh?"
Khương Hủ vừa nói, sắc mặt của Lạc Hàn Vũ liền trắng bệch ngay tức khắc, lực tay thả lỏng, con dao trong tay rơi xuống đất, tạo ra tiếng kim loại rơi chói tai.
Lạc Hàn Vũ kinh ngạc nhìn Khương Hủ, "Hủ Hủ, ta... ta không có thật sự muốn cạo mặt em, cũng không có thật muốn dùng gạch đập em, ta chỉ là... muốn em hẹn hò với ta, ta không muốn em thích người khác..."
Lời của Lạc Hàn Vũ còn chưa nói xong, Khương Hủ đã trực tiếp cắt ngang, "Lời giải thích của anh thật sự quá yếu ớt, cách hành xử của anh thật khiến người thất vọng." Nói xong, Khương Hủ nhìn sang Mộc Hồi, "Tiểu Mộc đồng học, chúng ta đi thôi."
Nghe Khương Hủ xưng hô mình, tai Mộc Hồi hơi giật giật, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, đáy mắt ánh lên một tia vui vẻ rõ rệt.
Nắm chặt tay Khương Hủ, Mộc Hồi dẫn cô ra phía cửa.
Tiểu Khương đồng học hôm nay thật ngoan, vậy mà gọi hắn là Tiểu Mộc đồng học.
Ừm, xưng hô của các cặp đôi.
Mộc Hồi vừa nghĩ vừa mừng thầm, vui vẻ dắt Khương Hủ đi ra khỏi cửa.
Lạc Hàn Vũ thấy thế, trong lòng không vui, nắm chặt hai tay để xuôi bên người thành nắm đấm.
Cho đến khi bóng dáng của Khương Hủ và Mộc Hồi biến mất ngoài cửa, Lạc Hàn Vũ mới định bước chân đuổi theo, nhưng không thể ra khỏi cửa vì bị Lâm Sóc Phong cản lại.
"Khương Hủ và Hồi ca hiện tại có thể xem là tâm đầu ý hợp, cậu là bạn thân của Hồi ca, sẽ không muốn phá hoại tình cảm của hai người chứ?"
Tâm đầu ý hợp cái gì chứ, đương nhiên là Lâm Sóc Phong bịa đặt.
Tình huống hiện tại là, Hồi ca và Lạc Hàn Vũ đều thích Khương Hủ, mà Hồi ca và Lạc Hàn Vũ lại là bạn thân của hắn, hắn giúp ai đều không được, cũng không nên xen vào chuyện này.
Nhưng ai bảo hắn bị Hồi ca mua chuộc chứ.
- Ngủ ngon (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận