Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 220: Bị nghịch tập sát thủ nguyên nữ chủ 69 (length: 4197)

Nhưng là sau khi thành hôn, Hách Liên Dạ trực tiếp lộ bộ mặt thật.
Không chỉ giam cầm Mộ Dung Tuyết Yên, mà còn ngày ngày hành hạ nàng, không lâu sau, Mộ Dung Tuyết Yên liền không chịu nổi, tự sát.
Cho đến trước khi chết, Mộ Dung Tuyết Yên vẫn không biết hối cải.
Nàng không hiểu, vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Vì sao người khác xuyên sách thì có thể nghịch tập trở thành nữ chính mới, mà nàng lại không thể.
Khương Hủ sau khi rời phủ thái tử bỏ trốn, vừa tu luyện, vừa tìm kiếm những cơ duyên thuộc về nguyên chủ.
Tìm bảy tám tháng cũng không thể tìm hết, ngược lại tu vi tu luyện đến bậc sáu cấp ba, vì thế, Khương Hủ cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa mà trở về hoàng thành.
Tính đi hoàng thành tìm xem, có hay không mầm non có thể trở thành khí vận chi tử mới.
Mấy tháng này, nàng cũng gặp không ít người, nhưng vẫn không có ai thích hợp làm khí vận chi tử, rốt cuộc nhận chỗ tốt của thiên đạo, liền phải giúp người làm việc đàng hoàng, Khương Hủ tính giúp thiên đạo chọn một khí vận chi tử đỉnh nhất, ít nhất không thể kém quá nhiều so với nữ chính nguyên tác, nhưng mà, vẫn không tìm được.
Cũng không biết, có thể tìm được ở trong hoàng thành hay không.
Khương Hủ vừa đặt chân vào hoàng thành, Diệp Vân Độ đã nhận được tin tức.
Lúc Diệp Nhất đẩy cửa phòng ra, Diệp Vân Độ đang cầm bút đứng bên bàn trà, vẽ gì đó trên giấy.
"Gia, thái tử phi đã trở về."
Diệp Vân Độ nghe vậy, động tác khựng lại, tay cầm bút cũng hơi run.
Theo động tác rung nhẹ của tay, một giọt mực rơi xuống từ ngòi bút, nhỏ lên giấy.
Trong nháy mắt, bức vẽ xuất hiện thêm một vết mực.
Diệp Vân Độ thấy vậy, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm bức họa trên bàn hồi lâu.
Thấy Diệp Vân Độ không phản ứng gì, Diệp Nhất lại lên tiếng, "Gia, thái tử phi đã về, hình như đi về Mộ Dung phủ, ngài có muốn..."
Diệp Nhất chưa dứt lời đã bị Diệp Vân Độ cắt ngang, "Nàng đi đâu, không liên quan đến ta."
Diệp Nhất: "..."
Vậy thì sao ngài lại bảo chúng ta ngày ngày dò la tin tức của thái tử phi chứ.
"Vậy... thuộc hạ xin lui..."
Diệp Nhất còn chưa dứt lời, Diệp Vân Độ lại cắt ngang, "Tiếp tục theo dõi."
Rời nhà bảy tám tháng, hết lần này đến lần khác lại về hoàng thành lúc này, khéo lại nhắm vào ai, định gây họa cho người ta đó.
Diệp Nhất: "..."
Được thôi, được thôi.
"Vâng."
Diệp Nhất đáp rồi trực tiếp lui ra.
Một tiếng "cọt kẹt" vang lên, cửa thư phòng đóng lại.
Diệp Vân Độ cầm bút, tiếp tục cúi mắt vẽ vời.
Chỉ là, vẽ đi vẽ lại vẫn không vừa ý, thế là vò giấy thành một cục, ném sang một bên, tiện tay vứt bút lên bàn, sau đó, cất bước đi về phía cửa thư phòng.
Ra khỏi thư phòng, Diệp Vân Độ gọi ngay Diệp Nhị, "Người đâu? Đang ở đâu?"
Nói không chừng, giờ này chắc lại chạy đến mấy cái thanh lâu quán rượu quỷ quái gì đó rồi.
Không cần hỏi, Diệp Nhị cũng biết Diệp Vân Độ hỏi ai, lập tức đáp, "Thái tử phi đi Mộ Dung phủ, giờ vẫn còn ở Mộ Dung phủ."
Diệp Vân Độ nghe xong, sắc mặt cũng chẳng khá lên bao nhiêu, "Ta cung phụng nàng ăn ngon mặc đẹp, thế mà vẫn khiến nàng cảm thấy chỗ này không bằng nhà mẹ đẻ à."
Đâu chỉ cung phụng ăn ngon mặc đẹp, nàng muốn gì có nấy, đều nói gì nghe nấy, vẫn còn chưa hài lòng.
Nghe Diệp Vân Độ nói, Diệp Nhị im lặng.
Diệp Vân Độ lại trầm mặc thêm mấy giây, lạnh giọng nói tiếp, "Đến Mộ Dung phủ, mang nhiều người chút."
Diệp Nhị nghe vậy, nhìn Diệp Vân Độ một cái, trong lòng hơi kích động.
Gia là cuối cùng cũng muốn mạnh mẽ một phen, bắt thái tử phi về rồi sao?
Nhưng mà, ý nghĩ của Diệp Nhị vừa nhen nhóm, Diệp Vân Độ đã lên tiếng, "Đi cùng ta đón thái tử phi về nhà."
Diệp Nhị: Hả?
Ngươi xác định là đón, chứ không phải bắt à?
"Vâng."
Diệp Nhị đáp, đi gọi người.
- Ngủ ngon (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận