Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 101: Bị nghịch tập sân trường nữ chủ 23 (length: 3945)

Mà Lạc Hàn Vũ, sau khi cơn đau nhức dịu đi liền bắt đầu tức giận gào lên: "Khương Hủ! Ngươi dám đánh ta?"
"Bị ta nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận à? Ngươi quả nhiên đúng là cái đồ ham tiền!"
Khương Hủ mặt không đổi sắc, tự nhủ: "Xem ra là đánh nhẹ."
Nói xong, nhấc cục gạch lên lại gõ vào trán Lạc Hàn Vũ, lần này, không chỉ gõ một cái, miệng Lạc Hàn Vũ không ngừng kêu thảm, cuối cùng, trực tiếp hôn mê.
Mộc Hồi: ". . ."
Hệ thống: ". . ."
[Ngươi bớt lại chút đi, không sợ đại lão giảm hảo cảm à?] Khương Hủ hết sức bình tĩnh, [Đã rất bớt rồi, ngươi xem, một giọt máu cũng không chảy.] Hệ thống: ". . ."
Thấy Lạc Hàn Vũ đã ngất, Mộc Hồi đưa tay ngăn Khương Hủ lại.
Khương Hủ mặt không chút biểu cảm, nhìn Mộc Hồi, sau đó hỏi một câu: "Ngươi sợ bạo lực sao?"
Mộc Hồi: ". . ."
Ngươi tự hỏi xem?
Chỉ sợ cục gạch trong tay Khương Hủ giây sau sẽ đập vào đầu hắn, Mộc Hồi không trả lời câu hỏi của nàng, mà nói: "Đánh nữa sẽ chết người."
Khương Hủ định nói một câu là không thể, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, thu cục gạch trong tay lại.
Mộc Hồi thấy cục gạch biến mất trong không trung, lông mày giật giật, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Khương Hủ mấy giây, cuối cùng, vẫn là không hỏi gì, kéo Khương Hủ vào phòng ngủ.
Đóng cửa phòng ngủ xong, Mộc Hồi lấy điện thoại ra gửi tin cho Lâm Sóc Phong, bảo hắn đưa Lạc Hàn Vũ đến bệnh viện.
Còn dặn dò thêm một câu, bảo hắn giám định thương thế của Lạc Hàn Vũ luôn.
Vốn dĩ, ban đầu, hắn không quá muốn quản Lạc Hàn Vũ, nhưng lại sợ người thật sự chết.
Dù nói thế nào, đều là cùng nhau lớn lên, cũng không thể trơ mắt nhìn người chết.
Hơn nữa, nếu Lạc Hàn Vũ thật sự chết, người nào đó nửa đời sau phỏng chừng đều phải ở trong tù mà vượt qua.
Nghĩ đến đây, Mộc Hồi đưa tay xoa xoa trán.
Vốn tưởng rằng, nàng nhấc cục gạch lên chỉ là để hù người, không ngờ nàng thật sự dám làm.
Mộc Hồi thấy hơi mệt trong lòng.
Gửi tin xong, Mộc Hồi dời sự chú ý lại lần nữa lên người Khương Hủ.
Chỉ thấy Khương Hủ giống như người không có chuyện gì, đi thẳng đến một bên bàn, để cơm lên bàn, nói với Mộc Hồi: "Ăn cơm."
Nói xong, như không có chuyện gì ngồi xuống, bắt đầu vùi đầu ăn cơm, tựa như vừa rồi tất cả đều chưa từng xảy ra.
Mộc Hồi nhìn chằm chằm Khương Hủ hồi lâu, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng, một câu cũng không nói ra, đi thẳng đến đối diện Khương Hủ ngồi xuống, nhìn Khương Hủ nói một câu: "Tiểu Khương đồng học, ngươi có biết đánh người là phạm pháp không?"
Mộc Hồi cảm thấy, hắn có cần thiết phải phổ cập pháp luật cho Khương Hủ một phen.
Khương Hủ gật đầu.
". . . Biết còn liên tiếp gõ Lạc Hàn Vũ nhiều cục gạch như vậy? Không sợ bị bắt à?"
Khương Hủ thành thật nói: "Ta xuống tay rất nhẹ, sẽ không bị hình phạt."
Mộc Hồi: ". . ."
Người đều ngất đi rồi, ngươi nói ngươi xuống tay nhẹ?
Im lặng mấy giây, Mộc Hồi mặt nghiêm túc nhìn Khương Hủ nói: "Về sau, không cho phép lại dùng cục gạch gõ đầu người, nghe không?"
Không phải nói thành tích rất tốt sao?
Sao lại trông có vẻ không thông minh như vậy?
Khương Hủ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi cũng đói à? Vậy ăn nhanh đi, cơm đều nguội."
Mộc Hồi: ". . ."
Thôi, về sau, cứ để hắn trông chừng là được.
Nghĩ xong, Mộc Hồi cuối cùng cũng để sự chú ý lên bàn ăn, phát hiện, hai phần cơm đều giống nhau, thì ra là. . .
Còn nhớ những lời hắn nói buổi trưa?
Thấy Mộc Hồi nhìn chằm chằm cơm của mình ngẩn người, Khương Hủ cho là hắn lại đang thèm cơm của mình, nói với Mộc Hồi một câu: "Hai phần đều giống nhau."
Nói xong, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, động tác còn nhanh hơn lúc nãy một chút.
Mộc Hồi: ". . ."
- Ta nằm mơ, trong mơ có rất nhiều phiếu phiếu đập vào ta →_→ (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận