Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 512: Hậu cung tu tiên văn mèo thần nữ chủ 5 (length: 4139)

"Sao lại không đuổi? Thần thú còn chưa đuổi kịp." Đường Dao khẽ nhíu mày, vẻ mặt tự trách lại có chút ảo não.
Vừa rồi thần thú còn chủ động chui vào ngực Diệp sư huynh, nhưng cuối cùng lại bị nàng làm mất, nếu không đem thần thú đuổi về, Đường Dao trong lòng thực sự bất an.
Diệp Phong cũng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn giải thích với Đường Dao: "Nó cứu Lộ Thanh Linh, chứng tỏ nó thân cận Lộ Thanh Linh hơn, dù đuổi theo cũng không đi theo chúng ta đâu."
Thần thú không giống yêu thú bình thường.
Chúng có ý tưởng riêng, và khả năng chọn chủ nhân.
Nếu ép buộc thần thú nhận chủ, rất có thể sẽ bị phản phệ.
Vừa rồi truy đuổi thần thú, vì nó chủ động chui vào ngực hắn, có khả năng nhận chủ, nhưng hiện tại, e là nó đã để ý Lộ Thanh Linh.
Đường Dao khẽ cau mày, không cam lòng hỏi: "Thần thú nhìn còn bé, dụ dỗ chút có lẽ nó sẽ quay lại, thật không đuổi theo sao?"
Diệp Phong lắc đầu, "Thôi vậy."
Nếu người khác bắt được, có lẽ hắn sẽ đuổi theo.
Nhưng người đó là Lộ Thanh Linh.
Hắn không muốn thấy người phụ nữ đó.
Chưa kể, hắn còn không phải đối thủ của Lộ Thanh Linh, chỉ cần Lộ Thanh Linh ở đó, lừa thần thú không dễ.
Lắc đầu xong, Diệp Phong nói với Đường Dao: "Đi thôi, tiếp tục lịch luyện."
** Lộ Thanh Linh vốn tưởng mình sẽ rơi xuống đất, nát như tương, không ngờ được Khương Hủ bắt được.
Nằm trên lưng Khương Hủ, Lộ Thanh Linh có cảm giác như rơi vào một đám bông.
Ngơ ngác một lúc, Lộ Thanh Linh chống người lên, nửa nằm trên lưng Khương Hủ, đôi mắt nhìn Khương Hủ bên dưới, "Tiểu Bạch? Ngươi cứu ta?"
Nói rồi, lập tức ôm bộ lông trên lưng Khương Hủ cọ tới cọ lui, "Ô ô ô, ngươi cứu ta rồi, tốt quá đi."
Khương Hủ chạy một quãng khá xa, chắc chắn Diệp Phong và Đường Dao không đuổi kịp mới dừng lại.
Tiếp đất, Khương Hủ giật mình một cái, quăng Lộ Thanh Linh trên lưng xuống đất.
Lộ Thanh Linh đang ôm bộ lông của Khương Hủ say sưa cọ, bất thình lình bị hất ra ngoài.
"Ây da." Lộ Thanh Linh kêu đau một tiếng, lăn lông lốc xuống đất.
Sau khi quẳng người xuống đất, Khương Hủ điều khiển linh lực, thu nhỏ thân thể, ỉu xìu nằm rạp xuống đất.
Hôm nay lột xác đã hao phí không ít linh lực, vừa biến thân lại càng tốn sức, giờ trong người không còn nhiều linh lực nữa.
Lộ Thanh Linh lăn hai vòng trên đất, hơi đau nhức, sau khi đứng vững liền u oán nhìn Khương Hủ, lên tiếng oán trách, "Tiểu Bạch, ngươi quá không dịu dàng, có thể đặt ta xuống trước không. . . Ơ? Ngươi sao vậy?"
Thấy Khương Hủ ủ rũ nằm rạp trên đất, Lộ Thanh Linh bước lại gần.
Tới gần mới phát hiện trên người Khương Hủ dính máu, Lộ Thanh Linh con ngươi co lại, giọng điệu lo lắng: "Máu? Tiểu Bạch, ngươi bị thương sao?"
Nói rồi ôm Khương Hủ vào lòng, kiểm tra cẩn thận.
Khương Hủ: ". . ."
Im lặng liếc Lộ Thanh Linh một cái.
Con nhỏ này đầu óc không được tốt thì phải?
Chẳng lẽ không nhìn ra, vết máu trên lưng nàng ta vừa rồi phun lên đó sao?
Không biết ý nghĩ trong lòng Khương Hủ, Lộ Thanh Linh ôm Khương Hủ lật qua lật lại kiểm tra một hồi, không thấy vết thương, vết máu này giống như bị dính vào.
Cuối cùng, Lộ Thanh Linh cũng nhớ ra chuyện mình vừa phun máu.
Máu đó là do nàng ta ói ra.
Lúc này, Lộ Thanh Linh bắt đầu xót cho bản thân, "Diệp Phong cái đồ chó chết kia, dám đánh lão nương, sớm muộn gì cũng trả thù."
Vừa nói, Lộ Thanh Linh vừa ôm Khương Hủ đi tới một tảng đá ngồi xuống.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận