Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão

Mau Xuyên: Ta Dựa Vào Phát Điên Văn Học Công Lược Bệnh Kiều Đại Lão - Chương 386: Thành nữ chủ hoàn khố đệ đệ 21 (length: 4063)

Cũng không tính là nàng đụng vào người, Khương Hủ hoài nghi là đối phương chủ động đụng vào nàng, rốt cuộc nàng đi ở chính giữa, người này không tránh né cũng không né tránh, cứ hết lần này đến lần khác đụng vào nàng, có hiềm nghi cố ý.
Ngửi được khí tức dễ chịu trên người đối phương, Khương Hủ đã có thể đoán được đối phương là ai, nhưng mà, đợi nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện mặt bên của đối phương mang mạng che mặt, mặc một bộ đồ nữ.
Tiểu tư thấy đối phương, lập tức mở miệng chào hỏi, "Mẫu Đan cô nương."
Mẫu Đan cô nương trong miệng hắn không thèm để ý đến hắn, mà là dán mắt nhìn thẳng vào Khương Hủ, bởi vì cao hơn Khương Hủ, lúc này chính rũ mắt nhìn Khương Hủ.
Khương Hủ hơi ngẩng đầu trở về nhìn người trước mắt, tâm tình có chút phức tạp.
Không phải vương gia sao? Sao tự nhiên lại biến thành hoa khôi?
Hay là nói, chỉ là khí tức giống nhau?
Thấy Khương Hủ nhìn chằm chằm mình, Mẫu Đan cô nương khoan thai mở miệng, "Vị tiểu công tử này sinh thật xinh đẹp, tên là gì a?"
Nàng vừa mới mở miệng, Khương Hủ liền xác định, không chỉ là khí tức giống nhau, giọng nói cũng y hệt, chắc chắn là một người.
Cho nên, vị này thích đóng vai nhân vật?
Tiểu tư nghe thấy Mẫu Đan nói, lập tức mở miệng giới thiệu: "Mẫu Đan cô nương, vị này là Bạch tam công tử."
Mẫu Đan cô nương ra vẻ đã hiểu, nhìn Khương Hủ ý vị sâu xa nói một câu, "Bạch tam công tử a."
Nói xong, tiếp tục khoan thai nói: "Xin lỗi, vừa rồi đi hơi gấp, đụng vào Bạch công tử, mong rằng công tử đừng trách."
Khương Hủ lập tức lắc đầu, "Không sao."
Mẫu Đan liếc Khương Hủ một cái, cũng không nói gì thêm, trực tiếp quay người rời đi.
Ánh mắt Khương Hủ đuổi theo bóng dáng Mẫu Đan cô nương, nhìn theo nàng rời đi.
Bên cạnh Khương Hủ, mắt Diệp Minh Vũ sắp lòi ra ngoài, mê mẩn nhìn theo mỹ nhân đi xa, như mất hồn.
Đến khi không còn thấy bóng dáng Mẫu Đan, Diệp Minh Vũ mới lấy lại tinh thần, "Hủ Ca, Hủ Ca, ngươi thấy chưa, Mẫu Đan cô nương."
Diệp Minh Vũ nắm lấy cánh tay Khương Hủ liền là một trận lay động, "Tư thái của Mẫu Đan cô nương kia... Tê, không được, không thể nghĩ."
"Tuy không thấy mặt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, nhất định là tư sắc khuynh thành."
Diệp Minh Vũ vừa nói, vừa nổi cơn háo sắc.
Bỗng nhiên, trên đầu Diệp Minh Vũ bị gõ mạnh một cái, Diệp Minh Vũ kêu đau một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hủ, "Hủ Ca, sao tự nhiên lại đánh ta?"
Vốn dĩ phụ thân đã chê đầu óc hắn không được nhanh nhẹn, đánh như vậy, sẽ ngốc mất thôi?
Khương Hủ: "Đi."
Diệp Minh Vũ đưa tay sờ đầu, ngốc nghếch ừ một tiếng, sau đó cất bước đuổi kịp Khương Hủ.
Tiểu tư dẫn ba người đến bao sương.
Vừa vào bao sương, Diệp Minh Vũ liền nhét một xấp ngân phiếu cho tiểu tư, "Tìm những cô nương nào đẹp mà đưa tới."
Tiểu tư nhiệt tình đáp lời, quay người định đi ra, nhưng mới đi được vài bước, liền bị Khương Hủ gọi lại, "Tìm thêm mấy nam thanh quan nào đẹp mà đưa tới."
Diệp Minh Vũ: ? !
Nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hủ, "Hủ Ca, ngươi..."
Đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Khương Hủ, Diệp Minh Vũ rụt cổ, chọn cách ngậm miệng.
Trong lòng không khỏi cằn nhằn: Ánh mắt của Hủ Ca khi nào lại đáng sợ như vậy.
Bất quá, nghĩ đến Khương Hủ vừa mới nói nam thanh quan, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ rằng khẩu vị của Hủ Ca lại trở nên nặng đến như vậy, mà lại còn bắt đầu gọi nam thanh quan.
Nếu như hắn sống ở ngàn năm sau, lúc này, trong lòng hắn nhất định sẽ bị vô số tiếng 'Ngọa Tào' quét màn hình.
** Khương Hủ bọn họ bên này vừa gọi cô nương và nam thanh quan xong, quay đầu, tiểu tư liền đem chuyện này nói cho Mẫu Đan cô nương.
Mộ Dung Hồi dịch dung thành hoa khôi Mẫu Đan nghe xong, ánh mắt lạnh buốt, khóe miệng nở một nụ cười có vẻ rạng rỡ nhưng thật ra lại vô cùng lạnh lẽo, hỏi: "Còn gọi nam thanh quan? Ai gọi?"
Tiểu tư: "Bạch tam công tử."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận