Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

492. Phiên Ngoại: Hoắc Tinh Thần Pk Hoắc Đoàn Viên


“Hoắc Đào, quản lý con trai của anh đi!”
“Nó càng ngày càng nghịch ngợm quá rồi!”
“Anh có biết mấy ngày nay nó làm gì không?”
“Nó dẫn theo Đoàn Viên, cùng với cả nhà Kim Cương, Đại Hoàng và Mèo con, chạy thẳng vào vùng sâu của hoang nguyên!”
Thẩm Quả Quả tức giận đến không chịu nổi. Vùng sâu của hoang nguyên toàn là khu vực chưa được thanh lọc, không chỉ có phóng xạ mà còn đầy rẫy dị thú và những khu vực nguy hiểm chưa được khám phá.
Thẩm Quả Quả cầm cây phất trần làm từ lông gà, chống nạnh đứng trong phòng khách.
Trước mặt cô là cậu bé chín tuổi.
Thiếu niên để tóc ngắn, nét mặt kiên cường, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ bướng bỉnh, vóc dáng cao ráo.
Tuổi còn nhỏ nhưng đã rất khôi ngô tuấn tú.
Hoắc Tinh Thần hoàn hảo thừa hưởng ưu điểm của bố mẹ, mỗi lần bước ra đường đều trở thành tâm điểm của đám đông.
Còn Hoắc Đoàn Viên lại đáng yêu đến không ai cưỡng lại được.
Thẩm Quả Quả định tiếp tục mắng Hoắc Đoàn Viên, nhưng Hoắc Đào vội vàng chạy tới, bế cô con gái nhỏ lên.
“Ấy dà… Vợ à…”
“Câm miệng!”
“Được rồi!”
Sau đó, cảnh tượng diễn ra là cả ba bố con cùng nhau chịu trận.
Ba người giống hệt nhau như được đúc từ một khuôn, chẳng khác gì những con búp bê lồng vào nhau.
Thật đúng là, lấy chồng phải tìm người vừa đẹp trai vừa trầm tĩnh!
Thẩm Quả Quả mắng một hồi, nhìn gương mặt điển trai của hai bố con và gương mặt đáng yêu của bé Đoàn Viên, cơn giận của cô tiêu tan hơn nửa.
Cô ném phất trần sang một bên: “Lần này bỏ qua! Nhưng lần sau phải lấy an toàn làm đầu. Mẹ không cấm các con đến những nơi đó, mà là bây giờ chưa thể đi!”
“Ở độ tuổi này, các con phải làm những việc nằm trong khả năng của mình.”
“Đợi thêm vài năm nữa khi các con lớn, muốn làm gì mẹ cũng tôn trọng. Nhưng bây giờ thì không được!”
“Vâng, mẹ, con biết sai rồi!”
Hoắc Đoàn Viên lập tức nhào vào lòng Thẩm Quả Quả, ôm lấy eo cô, cọ cọ gương mặt nhỏ nhắn lên người mẹ.
Trái tim Thẩm Quả Quả như tan chảy.
Cuộc khủng hoảng cứ thế trôi qua.

Một ngày nọ, trong Hoa Hạ An Thành xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Hệ thống giám sát của Tề Vũ lập tức nhận diện được và có người báo tin cho Tề Đông Phương.
Tề Đông Phương giật mình: “Hồng Thanh Thiết, lão già này đến làm gì?”
Còn lén lút như vậy, chẳng có chút dấu hiệu báo trước.
Chẳng lẽ hắn vẫn còn ghi thù chuyện mấy ngày trước mình lén đến căn cứ Liên bang?
Mấy năm trước, vì nhớ La Sơn Đại, Tề Đông Phương đã lén đến căn cứ Liên bang, nhưng La Sơn Đại hoàn toàn phớt lờ ông ta, thậm chí còn qua lại khá thân thiết với một công tử thế gia.
Tề Đông Phương sống đến từng này tuổi mà chưa từng biết ghen tuông là gì.
Chỉ cảm thấy không thể chấp nhận được!
La Sơn Đại chỉ có thể thuộc về ông ta!
Lúc đó, đầu ông ta nóng lên, xông thẳng tới đánh cho công tử thế gia kia một trận ra trò.
Kết quả là cả thành đều biết chuyện này.
Ông ta còn bị Hồng Thanh Thiết đuổi thẳng ra ngoài.
Còn bây giờ? Ha ha ha… Cơ hội trả thù đến rồi!
Tề Đông Phương ném hết công việc, bám theo Hồng Thanh Thiết để xem ông ta định làm gì.
Kết quả phát hiện, Hồng Thanh Thiết chỉ đi dạo vài vòng trong thành rồi tiếp cận Hoắc Tinh Thần, còn khéo léo tránh được robot vệ sĩ.
Hoắc Tinh Thần chưa từng gặp Hồng Thanh Thiết, chỉ nghĩ rằng ông ta là một du khách từ nơi khác.
“Cậu bé, sao trông cháu có vẻ không vui thế?”
Mặc dù Hoắc Tinh Thần bị mắng, đúng là trong lòng không vui, nhưng chuyện trong nhà thì cậu tuyệt đối không thể kể với người lạ.
Hồng Thanh Thiết là cao thủ trong việc dỗ trẻ con, hơn nữa ông ta còn là Thành chủ của Liên bang.
Với khả năng quan sát sắc mặt và thủ đoạn thao túng lòng người, Hoắc Tinh Thần hoàn toàn không phải đối thủ.
Chẳng mấy chốc, Hồng Thanh Thiết đã từ từ gợi chuyện, tìm hiểu được lý do vì sao cháu trai của mình buồn bực.
Hoắc Tinh Thần và Hoắc Đoàn Viên đều được Thẩm Quả Quả dạy dỗ rất tốt.
Các môn học như ngữ văn, toán học, thiên văn địa lý… thứ nào cần học đều được học đầy đủ.
Điều đó khiến Hồng Thanh Thiết vô cùng hài lòng.
“Thật ra, nam tử hán không nhất thiết phải đi hoang nguyên để tìm cảm giác kích thích. Điều thực sự thú vị không phải là mấy thứ đó…”
Đôi mắt Hoắc Tinh Thần sáng lên, môi mím chặt không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã bán đứng suy nghĩ của cậu.
Hồng Thanh Thiết tiếp tục dụ dỗ:
“Trong mắt ông, điều khó nhất chính là cai quản và phát triển một căn cứ.
“Cháu thấy căn cứ của mình bây giờ phát triển tốt đấy chứ?
“Nhưng trước khi có Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào, nơi này vừa nhỏ bé vừa tồi tàn, đến mức người dân còn không có cái ăn.
“Nhờ có sự xuất hiện của Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào, nơi này mới ngày càng phát triển như bây giờ.
“Haizz…” Hồng Thanh Thiết thở dài, “ông nghĩ, có lẽ trong vài trăm năm tới sẽ chẳng ai có thể vượt qua họ được.”
Hoắc Tinh Thần cụp mắt xuống, che giấu ánh nhìn của mình, rồi chủ động lên tiếng như một người lớn:
“Vậy thưa ông, ông thấy căn cứ nào ở bên ngoài là kém nhất?”
Hồng Thanh Thiết giả vờ suy nghĩ: “Ông thấy căn cứ của Liên bang là tệ nhất.”
Căn cứ Liên bang…
Trước màn hình giám sát, Tề Đông Phương không nghe được hai người nói gì, chỉ thấy Hồng Thanh Thiết cười hiền từ nói chuyện với Hoắc Tinh Thần.
Tề Đông Phương cuối cùng cũng cảm thấy hả giận:
“Hừ, đáng đời! Phong thủy luân phiên chuyển, bây giờ ông muốn gặp cháu trai cũng phải lén lút.”
Vài ngày sau, Thẩm Quả Quả thức dậy thì kinh ngạc phát hiện cả con trai lẫn con gái đều biến mất.
Lòng cô chợt thắt lại, nhưng may mắn là thấy tờ giấy nhắn trên bàn:
“Bố, mẹ, con đi cứu căn cứ tệ nhất trên lục địa này rồi, đừng lo cho con.
“Con rất ngoan, không dẫn theo em gái đi phiêu lưu đâu.”
Ờ… thằng nhóc thối tha!
Thẩm Quả Quả tức đến mức cảm thấy mình sắp giảm thọ vài năm. Căn cứ tệ nhất trên lục địa mà cũng cần con cứu sao?
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Wall-E mở cửa, một nhóm người quen ùa vào.
Khuất Lão, Trương Kinh Hằng, Mã Văn Tài… Mỗi người đều cầm trong tay một tờ giấy.
Thì ra, không chỉ Hoắc Tinh Thần tự mình trốn đi, mà cậu còn dẫn theo tất cả các bạn nhỏ trong nhóm:
Khuất Lam Thiên, Khuất Bạch Vân, Trương Chí, Mã Minh Vũ…
Bọn trẻ đều tuyên bố phải đi “cứu căn cứ tệ nhất”.
“Mấy đứa này đi đâu rồi? Đều mới mười mấy tuổi, phải làm sao đây?”
Những người lớn lo lắng đến phát điên.
Thẩm Quả Quả cười lạnh, “Hừ! Chúng tưởng mình có thể chạy thoát sao?”
Cô lập tức liên lạc với Mã Tam, nhờ anh tìm người truy lùng tung tích bọn trẻ.
Mã Tam, vốn đã yên lặng suốt mấy năm, nay cuối cùng cũng có việc làm. Anh hưng phấn, nhanh chóng hành động.
Chưa đến nửa ngày, tin tức bọn trẻ đang trên đường đến căn cứ Liên bang đã được xác nhận.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Đào ôm vai Thẩm Quả Quả, “Em đúng là căng thẳng quá rồi. Tinh Thần đã mười tuổi, mấy đứa nhỏ đều rất ngoan. Em thật sự không cần lo lắng thái quá.”
Nghe vậy, những người khác cũng yên tâm.
Khuất Lão khoát tay: “Không sao rồi. Tôi về đây, à đúng rồi, tôi và Hồng Nguyệt chuẩn bị đi phía Nam một chuyến.
“Nghe nói ở cực Nam có biển rộng lớn hơn nữa.”
Trương Kinh Hằng cũng chào tạm biệt: “tôi mới mở thêm vài cửa hàng ở các căn cứ khác, phải quay về bàn tiếp công chuyện.”
Mã Văn Tài cười tít mắt: “Không hổ danh là con trai tôi!”
Mọi người vừa rời đi, Thẩm Quả Quả phải mất vài ngày mới tự trấn an mình.
Nhưng sóng gió chưa qua, bão tố đã tới.
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào thức dậy, họ lại thấy một tờ giấy khác trên bàn:
“Bố mẹ, đừng lo! Con và các bạn gái quyết định đi cứu căn cứ tệ thứ nhì trên lục địa này.”
“Chúng con không thua gì bọn con trai đâu!”
Hoắc Đoàn Viên, Thẩm Nguyệt Lượng, Dương Triều Lộ, Tề Ái Hồng… bốn cô bé đã cùng nhau bỏ trốn!
Hoắc Đào tức đến mức mặt mũi đen thui.
Thẩm Quả Quả đứng bên cạnh, khoanh tay xem trò vui. Phong thủy luân chuyển, cô mỉm cười trả lại những lời Hoắc Đào từng nói với mình:
“Anh đúng là căng thẳng quá rồi. Mấy đứa con gái rất giỏi, đừng lo lắng vô ích.”
Hoắc Đào: …
__hết__
Bạn cần đăng nhập để bình luận