Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

333


Biết được vùng đất chưa bị ô nhiễm trông như thế nào, cấu tạo ra sao, có những loài thực vật và động vật gì, có lẽ sẽ tìm ra cách phục hồi Trái Đất.
Về bản chất, loài người vẫn chưa từ bỏ ý định làm cho Trái Đất trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng trước khi đạt được điều đó, vẫn cần phải dùng chiến đấu để quyết định quyền sở hữu vùng đất sạch.
“Vậy, các anh nghĩ, căn cứ nào quyết tâm giành lấy vùng đất này nhất?” Thẩm Quả Quả lên tiếng hỏi.
“Chắc chắn là căn cứ Liên Bang rồi.”
“Xì, không biết xấu hổ! Căn cứ Liên Bang tất nhiên muốn chiếm vùng đất này, nhưng vì khu đất này quá lớn, không thể che giấu được các căn cứ khác, nên mới đem ra làm phần thưởng trong đại chiến hoang nguyên lần này.”
Mã Văn Tài nghiến răng nói.
“Đúng thế, là căn cứ Liên Bang. Họ quyết tâm có được nó, vì vậy chúng ta phải cẩn thận hơn.”
“Thời gian săn lùng còn hai tiếng ba mươi phút,” giọng nói của người đàn ông bất ngờ vang lên.
Cuộc thảo luận và sắp xếp của Thẩm Quả Quả cùng nhóm đã tiêu tốn nửa giờ.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ ẩn nấp, không được liều lĩnh giao chiến,” mục tiêu của Thẩm Quả Quả là sống sót qua vòng đầu tiên.
“Được thôi.”
Mọi người cũng không muốn liều lĩnh chiến đấu.
Dưới ánh đèn lớn, không gì có thể ẩn giấu.
Mấy người bọn họ nép sát tường, cẩn thận uống dịch dinh dưỡng và nước sạch để bổ sung thể lực.
Hoắc Đào nhìn màn hình giám sát, những robot được thả ra trước đó đang di chuyển chậm rãi, thỉnh thoảng bắt được hình ảnh chiến đấu.
Thẩm Nhị Hoa ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát, đột nhiên thì thầm, “Mấy người này là người của Liên Bang, tôi đã gặp họ ở Liên Bang rồi.”
Những người khác cũng bí mật ghé lại.
Hầu Tử Thạch nói một câu, “Trang bị của họ… thật kỳ lạ.”
Thẩm Quả Quả càng nhíu mày, “Đó là kính nhìn ban đêm, áo giáp chống nổ, và thiết bị định vị.”
Thẩm Quả Quả đã từng thấy những trang bị này trong một số chương trình ở kiếp trước.
Những thứ này, theo sự hiểu biết của Thẩm Quả Quả về thế giới hoang tàn, là không thể chế tạo được. Chúng chỉ có thể là vật tư để lại từ trước tận thế.
“Trời ơi, nghĩa là trong đêm họ cũng nhìn được à?”
Hầu Tử Thạch kinh ngạc, “Thế chẳng phải những người khác thua chắc sao?”
“Có thể nhìn trong bóng tối, chịu được vụ nổ mạnh mà không c/h/ế/t, thậm chí còn chống được một phần đạn khí năng lượng mặt trời. Thiết bị định vị dùng để thông báo vị trí của mình cho đồng đội,” Thẩm Quả Quả giải thích cho mọi người.
Hiểu rõ những trang bị này sẽ giúp họ chuẩn bị tinh thần đối diện với cái c/h/ế/t.
Trên màn hình giám sát, chiến đội của Liên Bang có mười người, trang bị tinh xảo, phối hợp nhịp nhàng, không hề e ngại các đội khác.
Họ ngang nhiên phá tan hoang trên đống đổ nát, thậm chí chủ động truy lùng các đội khác.
Với tình hình này, việc đội Liên Bang tìm đến chỉ là chuyện sớm muộn.
Thẩm Quả Quả liếc nhìn phía sau, “Mọi người tản ra, tự tìm chỗ ẩn nấp. Trừ vật tư quan trọng, những thứ khác không cần quan tâm.”
Các robot phối hợp nhịp nhàng, âm thầm rút lui, mỗi cái tự ẩn mình trong một góc.
Vật tư quan trọng chỉ gồm một thùng đất chứa phóng xạ, thuốc men và dịch dinh dưỡng đều được giao cho Wall-E bảo vệ.
Bởi vì Wall-E là robot, nếu gặp tấn công, nó có thể hy sinh tay chân để bảo vệ những thứ này, sau đó có thể sửa chữa lại.
Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Quả Quả cùng vài người dẫn theo Wall-E, âm thầm đổi sang một vị trí ẩn nấp mới.
Họ làm vậy để khi các đội khác mò đến, cuộc chiến sẽ không làm tổn hại vật tư và robot.
“Đại Hoàng, mày tự bảo vệ mình, bọn tao không gọi thì đừng ra ngoài.”
Trước khi rời đi, Thẩm Quả Quả nhẹ nhàng dặn dò Thạch Lăng Ngư.
Cô có chút lo lắng, vì Thạch Lăng Ngư là người thẳng tính, nếu thấy nhóm mình giao chiến, nó có thể bất chấp lao vào và không chống lại được đội Liên Bang.
Thẩm Quả Quả chọn một vị trí cao hơn để ẩn náu, đó có vẻ là tàn tích của một khách sạn bị sập.
Ước chừng có bốn tầng còn nguyên vẹn.
Lúc trước, họ ẩn mình trong bóng tối để tránh bị phát hiện, nhưng giờ đội mạnh nhất lại có kính nhìn đêm, việc ẩn nấp trong bóng tối không còn hiệu quả bằng việc chiếm lĩnh vị trí cao để kiểm soát tình thế.
Vừa bước vào, họ đã nghe thấy giọng của gã đàn ông đáng ghét vang lên từ trên cao:
“Các bạn nhỏ, các bạn đi chậm quá rồi, bảy mươi đội mà giờ còn năm mươi đội thôi.”
“Từ giờ, cứ mỗi nửa tiếng, tôi sẽ phát sóng vị trí của các đội còn sống.”
“Hãy cố gắng lên, chiến thắng thuộc về những người dũng cảm!”
“Tít——”
Âm thanh của loa vang lên chói tai.
“C/h/ế/t tiệt, cái thứ quái quỷ gì thế!”
“Đồ biến thái!”
Mã Văn Tài và Hầu Tử Thạch đồng thanh mắng.
Sắc mặt ông chủ Lưu càng thêm khó coi:
“Quả Quả, nếu không ổn, cháu, Hoắc Đào, Mã Văn Tài và Khuất Lão… mọi người tự lo liệu…”
Thẩm Quả Quả ngăn lại:
“Chú Lưu, đừng nói như vậy. Trừ khi đến đường cùng, không được dễ dàng bỏ cuộc.”
“Hơn nữa, ai sống ai c/h/ế/t còn chưa biết mà.”
Ban đầu, Thẩm Quả Quả chỉ muốn sống sót, nhưng bị đối phương ép tới mức bốc hỏa, ý chí chiến đấu của cô bùng lên mạnh mẽ.
Cô ngước lên nhìn bầu trời, ánh mắt dừng lại ở những ngọn đèn lớn.
Dừng lại!
Hoắc Đào giơ tay, ra hiệu mọi người dừng bước.
Họ đang ở tầng ba, nhưng Hoắc Đào nhạy bén nhận ra tiếng thở từ phía trên.
Khuất Phó cũng căng tai lắng nghe, giơ lên bốn ngón tay gầy guộc, ý bảo phía trên có bốn người.
Hoắc Đào và Khuất Phó dẫn đầu, Thẩm Quả Quả, ông chủ Lưu, Thẩm Nhị Hoa, và Hầu Tử Thạch ở giữa. Mã Văn Tài cùng Wall-E đảm nhiệm phòng thủ phía sau để đề phòng bất trắc.
Đây là đội hình đã thống nhất từ trước, nhằm tránh rối loạn khi gặp nguy hiểm. Không ngờ vừa đến đây đã phải áp dụng.
Hoắc Đào cầm khẩu s.ú.n.g khí, bất ngờ lách người lên phía trước rồi lập tức rụt lại.
Đáp lại anh là hai tiếng s.ú.n.g vang rền.
Đối phương phản ứng rất nhanh, nhưng không ngờ Hoắc Đào chỉ giả vờ tấn công, khiến chúng lộ vị trí.
Ngay khi phát hiện b.ắ.n trượt, đối phương có một thoáng chần chừ.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Hoắc Đào và Khuất Phó đã lao lên tấn công vào đúng vị trí kẻ địch vừa để lộ.
Đoàng đoàng!
Tiếng s.ú.n.g nổ vang. Thẩm Quả Quả trong lòng đếm ngược hai giây, rồi cùng ông chủ Lưu bước ra, nhắm thẳng vào bóng người lộ diện trên không và bóp cò hai phát.
Đây là chiến thuật đã được bàn trước: Hoắc Đào và Khuất Phó chỉ có ba giây để tấn công, hết ba giây phải ngay lập tức nằm sát đất. Sau đó, những ai còn đứng trên kia sẽ bị hỏa lực từ nhóm Thẩm Quả Quả tấn công dồn dập.
Kết quả, bốn người trên lầu biến thành màn sương m/á/u.
Đây là lần đầu tiên họ thử nghiệm chiến thuật của mình và đã kết thúc hoàn hảo.
Ông chủ Lưu cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn.
“Rất tốt, cứ phối hợp như vậy.”
Thẩm Quả Quả giơ ngón tay cái tán thưởng cả nhóm.
“Tiếp theo, khi vị trí của chúng ta bị lộ, làm sao để đối phó?”
“Kính nhìn đêm là loại nhiệt hồng ngoại, chắc chắn đội Liên Bang không thể thấy được vị trí của Wall-E. Wall-E, nhiệm vụ của em là bảo vệ thuốc men và dịch dinh dưỡng. Tuyệt đối nhớ kỹ, không được hành động bừa bãi.”
[Tít, được rồi chị. Mọi người cứ yên tâm.]
“Tiếp đó, chúng ta sẽ kiểm tra xem liệu hệ thống giám sát toàn cảnh kia có phát hiện được robot hay không.”
Điều này quyết định kế hoạch tiếp theo của Thẩm Quả Quả.
Trong tình thế địch mạnh ta yếu, chỉ khi địch sáng ta tối mới có cơ hội chiến thắng.
Thắng, mới có thể sống sót.
Đống đổ nát giờ đây chính là cỗ máy xay thịt của chiến tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận