Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
313
Một thùng này thôi, cửa hàng mỹ thực Quả Quả có thể bán cả ngày rồi.
Chưa từng nghe đến chuyện đặt trọn gói cửa hàng Quả Quả, cũng không ai rảnh rỗi đến mức gom nhiều đồ ăn thế này.
Gã cao bồi này vì muốn nâng giá mà cái gì cũng nói được.
Nhìn vẻ mặt khổ sở gãi đầu bứt tai suy nghĩ của Khuất Phó, trông thật ngốc nghếch.
Thẩm Quả Quả cũng gãi đầu theo, thôi thì đắt thì đắt, cứ đấu giá đi.
Cô liếc nhìn Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài hiểu ý, bước lên trước bắt đầu ra giá.
“4000 tinh tệ.”
Vài giây sau, không ai ra giá tiếp. Đúng lúc Thẩm Quả Quả tưởng mình thắng chắc, cô nhạy bén nhận ra ánh mắt của một tay sai của gã cao bồi.
Ngay lập tức, trong đám đông có người hô to, “5000 tinh tệ.”
Thẩm Quả Quả quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên đội mũ.
Người đàn ông khiêu khích nhìn cô, ánh mắt lộ rõ ý: “Cứ đấu đi, có gan thì đấu tiếp đi!”
Mã Văn Tài: “6000 tinh tệ.”
Người kia cũng không chịu thua, hô lớn: “7000 tinh tệ.”
Ồ hô, bị nâng giá rồi.
Mã Văn Tài nhìn Thẩm Quả Quả, cô khẽ gật đầu. Tinh tệ thôi mà, giờ cô không thiếu.
Nhưng muốn chăn lông cừu của cô thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị lột ngược lại.
Sau vài vòng đấu giá, Thẩm Quả Quả đành cắn răng bỏ ra 20000 tinh tệ để mua được thùng hàng này.
Hoắc Đào bước tới, dùng một tay nhấc mạnh thùng lên, đặt dưới chân Thẩm Quả Quả.
Gã đội trưởng cao bồi cười tươi không khép được miệng.
Bọn họ thường tổ chức đấu giá kiểu này trong khu vực, có không ít khách quen. Hôm nay xuất hiện vài gương mặt lạ, gã muốn thử xem đối phương sâu cạn thế nào.
Không ngờ đối phương vì một thùng hàng mà ra tay đến 20000 tinh tệ không chớp mắt.
Nhưng ngay sau đó, theo chỉ đạo của Thẩm Quả Quả, Mã Văn Tài bắt đầu đóng vai một kẻ phá bĩnh.
Chỉ cần có người thích thùng hàng nào, đúng lúc quan trọng, Mã Văn Tài liền hô giá.
Sau một hồi kéo giá, trung bình mỗi thùng hàng bị đội giá thêm 2000 tinh tệ.
Hành động của Mã Văn Tài quá lộ liễu, khiến các đội tham gia đấu giá khác tức giận không chịu nổi.
Nhưng Mã Văn Tài vẫn tỏ vẻ ngây ngô, cười toe toét với gã đội trưởng cao bồi. Vẻ mặt như muốn nói: “Tôi làm tốt lắm chứ, phải không?”
Ngoài những người thực sự làm tay trong, những người khác đều nghĩ đội mới này chỉ đến để nâng giá giúp.
Gã đội trưởng cao bồi tức đến mức muốn hộc m/á/u.
Đến khi xuất hiện hai thùng hàng khác mà Khuất Phó có hứng thú, Mã Văn Tài liền dừng lại, không đấu giá nữa.
Hầu Tử Thạch nhân cơ hội mua được một thùng với giá siêu thấp là 4000 tinh tệ, tiết kiệm được khá nhiều tiền.
Buổi đấu giá sắp kết thúc, Hoắc Đào âm thầm cảnh giác, đề phòng xảy ra biến cố bất ngờ. Nhưng đến khi gã cao bồi cúi chào cảm ơn, mọi chuyện vẫn bình thường, không có gì đặc biệt xảy ra.
Đám đông tản ra khắp nơi, giống như lúc họ xuất hiện, chỉ trong vài phút đã biến mất hoàn toàn.
Hai đội của Thẩm Quả Quả mang theo những thùng hàng vừa mua, rút lui an toàn.
Nhưng đi chưa được bao xa, bọn cao bồi đã đuổi kịp.
“Các vị xin dừng bước.”
Mã Văn Tài quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”
“Các vị trông có vẻ là người mới, chúng ta làm quen một chút. Sau này có đấu giá, các vị có thể quay lại.”
Mã Văn Tài từ chối thẳng: “Chúng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, sau này chắc không gặp lại đâu.”
Những người đã đi xa có kẻ ngoái đầu nhìn lại, muốn xem có chuyện gì xảy ra, nhưng đều bị đồng đội kéo đi.
“Đi nhanh lên, đừng gây chuyện.”
“Nhóm đó bị để ý rồi. Nếu không nộp chút tinh tệ, e rằng khó rời đi.”
Những lời bàn tán này lọt vào tai Thẩm Quả Quả. Khuất Phó và Hầu Tử Thạch dẫn theo Wall-E đã đi xa, giả vờ như không quen biết.
Thẩm Quả Quả có chút sợ hãi, núp sau lưng Hoắc Đào.
Ánh mắt của đội trưởng cao bồi quét qua khẩu s.ú.n.g bên hông của Hoắc Đào và Mã Văn Tài, nụ cười đầy ngạo mạn.
“Chỉ là một chiến binh cấp cao và một chiến binh trung cấp, thêm hai kẻ vô dụng bình thường.”
“Đội ngũ như thế mà dám đi sâu vào hoang nguyên?”
“Còn dám phá đám buổi đấu giá của tôi?”
“Các người nhìn rõ tình hình đi. Để lại súng, cô gái kia, và cả cái đó nữa, các người sẽ được phép rời đi.”
Đội trưởng cao bồi chỉ vào chiếc ba lô phía sau Hoắc Đào.
Hắn ta nhắm vào cái túi này. Nó trông tiện lợi hơn rất nhiều so với kiểu túi đeo chéo thông thường. Nghĩ đến việc có thể đeo nó trên lưng khi chiến đấu và vẫn giải phóng được đôi tay, hắn ta không kìm nổi sự thèm muốn, chỉ muốn cướp ngay.
Nghĩ sao làm vậy.
“A, các người không thể như thế, thật quá đáng mà!” Thẩm Quả Quả lùi lại vài bước, giọng kêu lên có chút cường điệu.
“Hehe, chúng tôi là cướp, biết cướp nghĩa là gì không?”
“Ở hoang nguyên này, nắm đ.ấ.m chính là sức mạnh. Bớt nói nhảm đi! Hai khẩu s.ú.n.g của các người chẳng là gì cả, ngoan ngoãn thì còn đường sống, không thì… hehe…”
“Chúng tôi…” Thẩm Quả Quả thở dài, “Có thể sang bên kia được không?”
Đội trưởng cao bồi thoáng ngơ ngác. Qua bên đó làm gì? Chẳng lẽ… tận hưởng “mỹ nhân” cũng phải chọn địa điểm?
Lúc này, những người khác rút lui hoàn toàn, những kẻ ẩn nấp từ từ xuất hiện, tất cả đứng về phía đội trưởng cao bồi.
Đến lúc này mới thấy rõ, đối phương không chỉ có mười người và năm robot. Tổng cộng là 20 người cùng với năm robot.
Phần lớn là chiến binh trung cấp, nhưng số lượng chiến binh cấp cao chắc chắn vượt trội hơn phía Thẩm Quả Quả.
Nhìn thấy đối phương không nhúc nhích, Thẩm Quả Quả gãi đầu, quay sang hỏi Hoắc Đào:
“Họ đi hết chưa?”
Hoắc Đào rút từ túi ra một thiết bị nhỏ bằng lòng bàn tay. Nhìn thoáng qua, anh đáp:
“Đi hết rồi, không có người ngoài.”
“Vậy thì tốt.”
“Đừng nói nhảm nữa,” đội trưởng cao bồi đột nhiên cảm nhận được mối nguy hiểm, lập tức rút s.ú.n.g chỉ về phía Hoắc Đào. Nhưng trước khi khẩu s.ú.n.g kịp ngắm đúng mục tiêu, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, rồi cơn đau dữ dội lan đến cánh tay.
Rắc rắc!
Loảng xoảng!
Ái da!
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Đến khi định thần lại, gã đội trưởng đã bị người đàn ông cao lớn kia ghì c/h/ặ/t xuống đất.
Tất cả s.ú.n.g trong tay thuộc hạ của hắn – tám khẩu – giờ đây đều treo trên người của lão già có vẻ mặt hèn mọn.
Lão già cười hí hửng, nhìn những khẩu s.ú.n.g như nhìn báu vật.
Người của đội cao bồi cùng với robot của họ đều bị một nhóm robot khác đè c/h/ặ/t.
Phun m/á/u!
Chẳng làm gì cả, vừa mới chạm mặt đã bị rơi vào tình cảnh thế này.
Đội trưởng cao bồi nghiến răng. Lần này coi như gặp phải kẻ mạnh.
Rõ ràng, hai nhóm người kia vốn là cùng một phe.
Hơn nữa, họ còn mang theo nhiều robot như vậy, mỗi người bên họ bị hai robot khống chế, thậm chí vẫn còn dư.
“Xem như tôi xui xẻo. Nói đi, các người muốn gì? Chỉ cần không làm hại người của tôi.”
Đội trưởng cao bồi nhận thức được tình hình, chọn cách mềm mỏng.
Thẩm Quả Quả bước lên trước, ngồi xổm xuống, qua lớp áo bảo hộ, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào hắn.
“Ra ngoài lăn lộn, không phải anh c/h/ế/t thì tôi sống. Lẽ đời này anh hiểu mà, đúng không?”
Đội trưởng cao bồi lập tức cao giọng: “Chúng ta không thù không oán, chỉ bị lừa chút tinh tệ, chẳng đáng để g/i/ế/t người.”
Thẩm Quả Quả chống cằm suy nghĩ: ““Nhưng lúc nãy anh đâu có nói vậy. Anh bảo nếu chúng tôi không ngoan ngoãn thì sẽ không tha mạng.”
Đội trưởng cao bồi: ...
Phun m/á/u!
Từ đâu chui ra loại người này vậy trời?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận