Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

392


Tuy nhiên, rất nhanh, Thẩm Quả Quả đã bỏ chuyện này ra khỏi đầu.
Mọi người tiếp tục men theo dòng sông đi về hướng đông.
Sau khi chứng kiến một thế giới rộng lớn hơn, tâm trạng của mỗi người dường như đều có sự thay đổi.
Tiếp theo là một vùng đồng bằng mênh mông.
Hầu Tử Thạch, dưới sự hướng dẫn của Hoắc Đào, cũng thử tập lái xe.
Chỉ là cậu thực sự còn trẻ, học mất cả tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng làm xe khởi động được.
Nhưng tốc độ này, cũng chỉ ngang với mọi người đi bộ.
Mọi người không chịu nổi, quyết định xuống xe thư giãn một chút, để Hầu Tử Thạch từ từ lái.
Hầu Tử Thạch đang lái chiếc xe hàng đầu, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Ngạo Bạch, “Nhìn tôi đi, có phải là tôi rất thông minh không? Đừng nhìn bây giờ tôi lái chậm, đợi tôi quen rồi, tôi sẽ lái nhanh lắm.”
Ngạo Bạch như thường lệ, tặng cậu một cái lườm.
“Đúng đúng, cậu tất nhiên là thông minh rồi, một ngàn người mới ra được bốn người như cậu.”
“Thật sao, cô cũng thấy tôi thông minh à?”
Mã Văn Tài, từ sau khi khai sáng, đầu óc nhanh nhạy hơn hẳn.
Đi đến cạnh cửa sổ xe, giữ tốc độ ngang với xe, “Tiểu Thạch Đầu, cậu nói một ngàn người ra bốn người, vậy một người là bao nhiêu?”
“Khụ, một cái nhị bách ngũ!” (250: đồ ngốc)
Hầu Tử Thạch nhíu mày, mãi sau mới nhận ra mình lại bị chửi rồi.
Cậu không lái nữa, nhảy xuống xe định đuổi theo Ngạo Bạch để đánh.
Ngạo Bạch: “Hứ hứ hứ.”
Cuối cùng, Mã Văn Tài lái xe.
Bên phía rừng không có dấu vết hoạt động của con người, bên này rừng cũng vậy.
Thẩm Quả Quả nổi hứng, liền thay Mã Văn Tài, tự mình lái xe.
Khi chân cô đặt lên bàn đạp, cảm giác quen thuộc khi lái xe lại trở về.
Lướt nhanh trên cánh đồng rộng lớn ở miền quê, đón gió và ánh nắng, dù hiện tại không có ánh mặt trời rực rỡ như thế.
Xe càng lúc càng nhanh.
Hoắc Đào ở ghế phụ lái nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc đã dài hơn một chút khẽ lướt qua khuôn mặt Thẩm Quả Quả.
Đôi mắt ấy giờ đây không còn vẻ mơ hồ trước kia, mà ánh lên thứ ánh sáng quyến rũ hơn cả ánh trăng đêm qua.
Anh thích một Thẩm Quả Quả như vậy.
“Quả Quả à, em biết lái xe à? Hóa ra em lái giỏi như thế!” Mã Văn Tài ngồi ghế sau thực sự ngưỡng mộ.
Thẩm Quả Quả thực hiện một cú drift nửa vòng điệu nghệ, dừng xe lại.
Mọi người vui vẻ xuống xe, ngoại trừ Hồng Nguyệt.
“Ủa? Cô cô, sao mặt cô trắng bệch thế này?” Ngạo Bạch vội rót một cốc nước cho cô.
Thẩm Quả Quả chạy đến kiểm tra, “Cô cô, có phải cô say xe không?”
Khuất Phó bên cạnh lo lắng đến mức xoay vòng vòng, “Trước giờ bà ấy đâu có say xe.”
Thẩm Quả Quả cau mày, nắm lấy tay Hồng Nguyệt, đặt hai ngón tay lên cổ tay bà.
Mạch đập như viên ngọc lăn, mặc dù rất nhẹ.
Ơ…
“Cô cô…” Thẩm Quả Quả nhìn Hồng Nguyệt, rồi lại nhìn Khuất Phó…
“Sao thế, Quả Quả, bà ấy bị bệnh à?”
Thẩm Quả Quả nhìn Khuất Phó, nói từng chữ một, “Cô ấy hình như… đang mang thai.”
Hả?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Khuất Phó cũng ngẩn người, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang.
“Không không, không thể nào, tôi…”
“Tôi rõ ràng…”
“A, tôi sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, sao có thể…”
Khuất Phó lập tức che miệng, không nói gì thêm.
Hầu Tử Thạch ngẩn người, “Không phải, Khuất lão, ông nói gì vậy?”
“Cái gì mà ông sắp chết?”
Mọi người nhìn nhau, Hồng Nguyệt dần dần tỉnh lại.
Khi nghe thấy lời của Thẩm Quả Quả, đôi mắt bà hơi đỏ lên.
Hiện tại bà thường xuyên chỉ mặc đồ bảo hộ, không đội mũ bảo vệ nữa.
Lúc này, bà đặt tay lên bụng, vẻ mặt đầy vui sướng, “Thật sao? Quả Quả?”
Thẩm Quả Quả không chắc chắn, “Cháu chỉ bắt qua mạch, cảm thấy có chút thay đổi, nhưng chỉ là rất nhẹ, muốn kiểm tra chính xác thì phải đến bệnh viện.”
Hồng Nguyệt ngay lập tức ôm chặt Khuất Phó, “Không phải lỗi của ông, là lỗi của tôi.”
Khuất Phó cũng đỏ mắt, “Nhưng tình trạng của tôi, bà biết mà…”
“Tôi biết, đương nhiên tôi biết, thời gian của ông không còn nhiều nữa, nhưng tôi không sợ.”
“Chúng ta có Nguyệt Nhi, giờ Nguyệt Nhi đã lớn rồi, và giờ tôi lại có thêm đứa con của ông. Dù ông có c.h.ế.t đi, hàng trăm năm dài đằng đẵng, tôi cũng không sợ.”
Hai người vừa nói vừa khóc.
Thẩm Quả Quả cau mày, “Dừng lại!”
“Khuất lão, cô cô, hai người đừng khóc nữa.”
“Wall-E, đi lấy chút nước nóng, đừng lấy trà.”
“Rồi dựng lều lên.”
[Được, chị ơi.]
Thẩm Quả Quả hít sâu một hơi, “Mọi người ngồi xuống hết đi, Khuất lão, hãy kể rõ mọi chuyện.”
“Đến giờ phút này, ông giấu chúng tôi cũng chẳng ích gì.”
Khuất lão thu lại cảm xúc, đỡ Hồng Nguyệt ngồi xuống.
Sau một hồi trầm tư, ông bắt đầu kể lại quá khứ.
“Ngày xưa, khi tôi rời khỏi căn cứ Liên Bang, chỉ nghĩ là đến một nơi thật xa, cách xa Liên Bang.”
“Dọc đường vô cùng gian nan, thiên tai, nhân họa, và bị dị thú tấn công.”
“Một lần tình cờ, tôi cứu được Hầu Trường Minh ở gần Thành Phong Thổ.”
Hầu Trường Minh?
Cái tên này có vẻ hơi quen… Hầu Tử Thạch gãi đầu.
“Lúc đó các thế lực của Liên Bang cũng đang truy đuổi gắt gao, vì đã cứu Hầu Trường Minh, nên đã đến Thành Phong Thổ.”
“Trên đường, tôi bị thương rất nặng, là Tề Đông Phương đã dùng tất cả tài nguyên để chữa trị cho tôi.”
“Mất năm năm chữa trị, sử dụng nhiều thuốc của Sơn Dược …”
“Lúc đó, viện trưởng Sơn Dược bảo tôi chọn giữa việc giữ lại sức mạnh hay giữ lại dung mạo, tôi chọn giữ lại sức mạnh.”
“Sau khi bình phục, thân hình và diện mạo của tôi đã thay đổi, theo lời Sơn Dược thì là gen bị biến dị, haha.”
Khuất Phó vừa nói vừa vuốt mặt, giọng điệu có chút hoài niệm.
Lúc này mọi thứ đã sáng tỏ, vì sao Khuất Phó lại được Tề Đông Phương sử dụng.
Những tình huống trên đường đi, nhiều chuyện kỳ lạ cũng đã được giải thích.
“Vậy sau đó thì sao? Thân thể ông đã bị thương?” Thẩm Quả Quả hỏi.
Khuất Phó gật đầu, “Đúng vậy, một phần vì tuổi tác đã lớn, một phần vì cơ thể bị tổn thương.”
“Nói thật, lần này ra ngoài, tôi chỉ mang theo tâm lý là trước khi chết, muốn quay lại căn cứ Liên Bang một lần, vì vậy mới đi theo mọi người.”
Khuất Phó nắm tay Hồng Nguyệt, “Tôi cũng không ngờ, còn có thể cùng bà trải qua những ngày như vậy.”
Thẩm Quả Quả trầm ngâm.
“Viện trưởng Sơn Dược nói còn sống được bao lâu?”
Khuất Phó nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương, “Một năm, nhiều nhất là một năm.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Mọi người đừng lo, một năm này, mỗi phút mỗi giây hiện tại, tôi đều rất trân trọng và rất hạnh phúc.”
Hồng Nguyệt nắm lại tay Khuất Phó, tựa vào vai ông.
“Đứa trẻ là tôi muốn có, không phải ông vô ý…”
“Được rồi, tiếp theo, chúng ta phải tăng tốc, cố gắng đến căn cứ Tiền Hàng sớm nhất.”
“Khởi hành.”
Thẩm Quả Quả đứng dậy, “Khuất lão, cô cô, hai người nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô không nói có thể chữa trị hay không.
Điều quan trọng lúc này là phải đến căn cứ Tiền Hàng, tìm bệnh viện và kiểm tra toàn diện cho hai người.
Khuất Phó an ủi mọi người, “Aizzz, nếu không phải Hồng Nguyệt có thai, trong lúc hoảng hốt tôi nói sai, tôi thật sự không định nói cho mọi người biết.”
“Mọi người đừng lo cho tôi…”
Cả đoàn tiếp tục lên đường, nửa ngày sau, Hầu Tử Thạch vỗ vào trán, “Hầu Trường Minh, tôi nói cái tên này sao lại quen vậy, chẳng phải là ông nội của tôi sao!”
“Vậy thì, Khuất lão, ông là lão tổ tông bí ẩn của Hầu gia chúng tôi à?”
Hahaha, đứa trẻ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận