Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

357


“Không sao, mai đi, trả lại tiền cọc xong thì chúng ta rời khỏi đây, chuyển đến căn cứ khác. Trong sòng bạc toàn người giàu có, mỗi ngày tôi đều lo ngay ngáy.”
“Hừm, giàu sang phải liều mạng mà có chứ.”
“Đúng thế, trước đây, muốn kiếm năm vạn tinh tệ phải làm cả năm trời.”
Cốc cốc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, hai người lập tức im bặt, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Một người tiến lên mở cửa sắt, hỏi: “Ai đấy?”
“A, là ngài sao… Chúng tôi… Chúng tôi chỉ quay lại thu dọn đồ đạc, rồi sẽ đến bệnh viện ngay…”
Ngạo Long mỉm cười, ra hiệu cho người kia ra ngoài một chút.
“À, vâng, tôi ra ngay.”
Người đó thò đầu ra, chuẩn bị bước chân ra khỏi phòng.
Nhưng tóc hắn liền bị Ngạo Long túm chặt.
Tay trái của Ngạo Long giữ đầu hắn, tay phải kéo mạnh cánh cửa sắt, đập mạnh vào.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Đầu của người đó bị kẹp giữa cửa sắt và khung cửa, phát ra âm thanh chói tai. Đầu óc hắn ong ong, một dòng chất lỏng nóng chảy xuống từ trán.
Không cần nói cũng biết, m/á/u đã chảy ra.
“Buông ra! Cậu làm gì vậy?”
Người còn lại trong phòng vội vàng xông lên, định cứu bạn mình.
Cả hai đều là chiến sĩ trung cấp, mà Ngạo Long cũng vậy.
Nhưng giữa các chiến sĩ trung cấp vẫn có sự khác biệt.
Ngạo Long, được gia tộc bồi dưỡng, có sức chiến đấu, nghị lực và thể lực vượt trội hơn hẳn người thường.
Rắc!
Cùng với âm thanh xương vỡ, người bị kẹp trong cửa lập tức ngã quỵ.
Ngạo Long buông tay, vuốt lại tóc.
Hắn đá người nằm trên đất trở lại phòng, rồi bước vào cùng tùy tùng.
Người chiến sĩ còn lại hoảng sợ lùi về phía sau, liên tục hét lên: “Các người định làm gì? Không có ai quản sao?”
Ngạo Long chẳng thèm trả lời. Với loại côn trùng thế này, không đáng để hắn phải nói chuyện.
“Cứu tôi với!”
Người đó sợ hãi tột cùng. Đồng đội của hắn bị đánh c/h/ế/t ngay trước mắt. Hắn từng chứng kiến sự tàn bạo ở hoang nguyên, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này.
Tiếng động làm những người ở phòng khác tỉnh dậy, họ đều ra cửa nhìn.
Tùy tùng của Ngạo Long rầm một tiếng đóng cửa phòng, chắn tầm nhìn của mọi người.
Á!
Á!
“Đừng đánh nữa!”
Người bên ngoài không thấy gì, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết vọng ra.
“Chọc phải ai thế này?”
“Ăn đòn thế này chắc phải vào viện.”
“Không chừng bị đánh c/h/ế/t mất.”
“Đừng xen vào, ở đây ai chúng ta cũng không thể đắc tội.”
Vài phút sau, họ thấy một thanh niên tóc bóng mượt dẫn theo hai tùy tùng cao lớn bước ra.
Khi rời đi, gương mặt của thanh niên đó rõ ràng rất hài lòng.
Đợi bọn họ đi rồi, có người mới mạnh dạn đẩy cửa vào kiểm tra, xem có cần đưa ai đi bệnh viện không.
Nhưng khi cánh cửa được mở ra, họ nhìn thấy hai người nằm bất động trên mặt đất.
Đầu của một người đã biến dạng, nằm gục xuống sàn.
Người còn lại, cột sống gần như bị gãy, toàn thân vặn vẹo kỳ dị, đôi mắt mở to nhìn trần nhà, ánh mắt đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
“Trời ơi!”
Mọi người đều kinh hoàng. Chưa ai từng thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy.
Ai dám công khai g/i/ế/t người trong căn cứ an toàn thế này?
Nhưng rõ ràng, đối phương đã làm như vậy.
Mọi người không biết phải làm gì.
“Chúng ta… Chúng ta có nên báo cho tuần tra an ninh không?”
“Báo đi…”
[Tít! Xin hãy tránh ra.]
Họ còn chưa kịp báo cho đội tuần tra an ninh thì từ ngoài cửa đã vang lên tiếng của robot tuần tra.
Một người đàn ông trung niên có dáng vẻ quản gia dẫn theo một đám robot tuần tra đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt lạnh lùng chỉ huy robot thu dọn hai t.h.i t.h.ể trên mặt đất, nhìn qua là biết đã làm việc này không ít lần.
Trước khi rời đi, một thùng nước được đổ xuống sàn, rửa trôi vết m/á/u trên nền nhà.
Robot lấy khăn lau, cẩn thận lau sạch sẽ, như thể nơi này chưa từng xảy ra vụ việc tàn khốc nào.
Những người tạm thời trú tại đây lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc rằng, ngay cả trong căn cứ liên bang chính quy, cũng có những góc tối cùng cực.
Những nơi mà ánh sáng không thể chạm tới.
Tất nhiên, Thẩm Quả Quả và mọi người không hề hay biết gì về điều này.
Trong sân, tiếng mèo kêu “meo meo” vang vọng khắp nơi.
Thẩm Quả Quả tháo băng trên đuôi Thạch Lăng Ngư, lộ ra một vết thương to bằng nửa nắm tay.
Thạch Lăng Ngư đã ở trong sân, nhưng vì sân hơi nhỏ, nên nó chiếm hết một góc lớn.
Thẩm Quả Quả bế chú mèo nhỏ, đặt lên vết thương của Thạch Lăng Ngư.
Meo meo meo.
Chú mèo nhỏ vung đôi chân mềm mại, cúi đầu xuống vết thương, biểu cảm có phần khó chịu. Sau khi l.i.ế.m vài lần, điều kỳ diệu xảy ra.
Vết thương trên đuôi Thạch Lăng Ngư lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hít!
Đây là năng lực nghịch thiên đến mức nào.
Thạch Lăng Ngư cuộn tròn cơ thể tròn trĩnh của mình, không ngừng nhìn về phía đuôi, dường như cũng tò mò không biết vết thương đã biến mất từ lúc nào.
Lần đầu tiên chuyện này xảy ra, mọi người chỉ thấy kết quả mà không chứng kiến quá trình.
Nhưng lần này, họ đã tận mắt thấy từ đầu đến cuối, và tất cả đều bị chấn động không thốt nên lời.
Một lúc lâu sau, Thẩm Quả Quả nhẹ giọng nói:
“Phải bảo vệ chú mèo nhỏ, và tôi nhắc lại lần nữa, bất kỳ ai cũng không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.”
“Không được nhắc tới ở nơi công cộng, và càng không được dựa vào sự tồn tại của Mèo con mà để bị thương.”
“Rõ.”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thẩm Quả Quả nhấc chú mèo màu xám tro lên, giơ ra trước mặt:
“Tao cũng cảnh cáo mày, ở bên ngoài không được tùy tiện l.i.ế.m lung tung.”
“Nếu năng lực của mày bị lộ ra, bọn tao cũng không thể bảo vệ được mày.”
Meo meo meo!
Chú mèo nhỏ giãy giụa đòi xuống.
“Khuất Lão, Mèo con giao cho ông chăm sóc.”
“Yên tâm đi, Quả Quả.”
Không ngờ rằng khi đã vào tuổi trung niên, ông mới tìm thấy niềm vui trong việc chăm sóc thú cưng. Nếu Hầu gia chủ sinh thêm vài đứa trẻ thì tốt biết mấy…
“Ngày mai, tôi sẽ tham gia tiệc gia đình của Ngạo gia. Tôi sẽ dẫn theo Hoắc Đào, Wall-E và Khuất Lão.”
“Những người khác không được ra ngoài cho đến khi tôi trở về.”
“Việc trong nhà giao cho Mã đại ca trông coi.”
“Được, Quả Quả cứ yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt nhà cửa.”
“Ừm.”
Bận rộn đến tận nửa đêm, mọi người mới được nghỉ ngơi.
Dạo gần đây, Thẩm Quả Quả chỉ có thể ngủ ngon khi ôm Hoắc Đào.
Trước đây, khi ngủ, Thẩm Quả Quả thường than phiền anh quá nóng, đẩy Hoắc Đào ra xa.
Nhưng gần đây, cô không thấy nóng nữa, ngủ nhất định phải nằm sát bên anh.
Hoắc Đào cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Trên đời, điều hạnh phúc nhất là gì? Là ăn no mặc ấm ư? Là tận hưởng cuộc sống sao?
Thật ra, nói cho cùng, chính là được ngủ cùng người mình thích.
Thật tiếc là lúc này không có bình luận trực tiếp, nếu không chắc chắn mọi người sẽ dán cho Hoắc Đào cái nhãn “não yêu đương”.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Quả Quả thức dậy, cô nhận được tin từ người phụ trách khách sạn trước đó, nói rằng 11 giờ có thể đến khách sạn dùng bữa.
Thẩm Quả Quả tắm rửa, thậm chí gọi cả Khuất Lão dậy tắm và thay quần áo. Nghĩ lại, không biết từ khi đi đến giờ, Khuất Lão đã từng tắm chưa?
Wall-E vòng vo một vòng, rồi tự tìm một chiếc khăn, lau mình hai lần.
Ba người thay đồ mới, không phải là những chất liệu lộng lẫy, mà là những bộ đồ thoải mái thường thấy trong căn cứ.
Thẩm Quả Quả lấy đôi khuyên tai ngọc trai ra đeo.
Đã lâu không đeo, cô cảm thấy hơi nhớ đôi khuyên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận