Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
287
Hôm nay cuộc thi diễn ra không có bất kỳ sự cố nào, mọi người đều rất thoải mái.
Họ thoải mái bàn luận về người đàn ông trung niên đang đứng trên sân khấu.
Lỗ Âm mang đến cảm giác lịch thiệp, nhẹ nhàng cúi chào và mở lời:
“Thưa quý vị, việc đào tạo đầu bếp của cửa hàng mỹ thực Quả Quả đã được mọi người chứng kiến rõ ràng.”
“Sau khi thảo luận với đội trưởng Hoắc, học viện quyết định mở một môn học về nấu ăn, do người phụ trách cửa hàng mỹ thực Quả Quả giảng dạy.”
Ồ!
Khán giả phía dưới lập tức xôn xao.
“Trời ạ, đây là chuyện gì vậy?”
“Có phải đầu bếp chính Quả Quả sẽ trực tiếp giảng dạy không?”
Lỗ Âm rất muốn nói rằng đúng vậy, đầu bếp Quả Quả sẽ đứng lớp.
Nhưng hiện tại, ông đại diện cho chính phủ, lời nói và hành động đều phải cẩn trọng. Nói chính xác, Thẩm Quả Quả vẫn chưa có chứng nhận đầu bếp.
Ông chỉ có thể nói là người phụ trách cửa hàng mỹ thực Quả Quả.
“Đăng ký như thế nào đây?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn học, không phải vì lý do gì khác, mà là biết đâu tôi cũng qua được kỳ thi đầu bếp và kiếm thêm chút tinh tệ…”
Thẩm Quả Quả dở khóc dở cười, đâu ngờ học viện lại làm rầm rộ như thế này.
Lỗ Âm giơ tay lên, ra hiệu mọi người giữ im lặng.
“Hơn nữa,” ông nghiêm mặt nói, “đội trưởng Hoắc đặc biệt đề xuất, môn học này tuyển sinh không giới hạn độ tuổi, không giới hạn giới tính, không giới hạn thân phận.”
Ầm!
Như một quả b.o.m nặng ký nổ tung, khiến mọi người chao đảo.
Ý là sao?
Có người giơ tay hỏi: “Thưa thầy Lỗ, ý ngài là người khiếm khuyết cũng có thể đăng ký sao?”
Lỗ Âm gật đầu, “Đúng vậy.”
Người đó nhận được câu trả lời, nước mắt lập tức trào ra.
Không có gì khác, hắn là một người khiếm khuyết, bị phân biệt đối xử, bị đánh đập, không có cách nào để sống. Ngay cả làm công nhân trong nhà máy cũng không ai muốn thuê.
Người bạn đời do chính phủ phân phối cũng bỏ đi.
Hắn không thể rời khỏi thành, vòng tay của hắn không có chức năng giao dịch.
Mỗi ngày hắn chỉ sống nhờ vào việc lau dọn toilet cho những người quyền quý trong nội thành để kiếm chút ít dịch dinh dưỡng.
Trời biết, hóa ra cũng có ngày chính phủ tự mình nói rằng có một môn học mở cửa cho người khiếm khuyết.
Mọi người nhìn người đàn ông đang khóc nức nở mà không nói nên lời.
Cả khán đài rơi vào yên lặng.
“Khụ khụ,” Lỗ Âm cũng cảm thấy xúc động, “Thưa quý vị, nếu muốn đăng ký, xin vui lòng đến học viện đăng ký sau, ngày khai giảng sẽ được thông báo sau.”
Thật lòng mà nói, Thẩm Quả Quả còn hoang mang hơn cả khán giả.
Chuyện đến học viện giảng dạy này, cô đã quên mất từ lâu, mấy ngày nay chỉ bận đối phó với Lam gia và chuẩn bị thăng cấp tại hoang nguyên.
Cô còn tranh thủ viết kế hoạch khai thác mỏ lưu huỳnh cho Tề Đông Phương.
Sớm đã quên bẵng chuyện đến giảng dạy tại học viện.
Không ngờ lại được công khai như thế này… Ừm… thôi thì cũng được.
Nhưng chắc chắn phải đợi cô trở về từ hoang nguyên rồi mới tính.
Lỗ Âm bước xuống sân khấu, tiến về phía Thẩm Quả Quả, cúi chào nhẹ nhàng, “Đầu bếp Thẩm Quả Quả.”
“À, thầy Lỗ, ngài khách sáo quá rồi.”
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn hỏi một chút, môn học này nên đặt tên là gì? ‘Đầu bếp’, ‘Xử lý nguyên liệu’ hay là…?”
Thực ra, Lỗ Âm vừa nhìn thấy mọi người phấn khích như vậy, trong lòng ông cũng cảm thấy hứng khởi.
Ông muốn chính thức gặp mặt Thẩm Quả Quả.
Ừm… Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút, rồi trả lời, “Nếu có thể, hãy đặt tên là Tân Đông Phương đi.”
“Được.”
Mọi người sau khi suy ngẫm càng thấy cái tên này thật sự rất hay.
Chu Quảng Bình: Tề Đại nhân chắc chắn sẽ thích.
Lưu lão bản: Ừm, ngụ ý “lão đầu tử làm người một lần nữa”, rất tốt.
Tề Vũ: Đầu bếp Thẩm Quả Quả cũng đi nịnh nọt bố mình sao?
Hầu Tử Thạch: Học được rồi, lần sau xây nhà vệ sinh mới sẽ lấy tên này!
Lỗ Âm: A, sao mình không nghĩ ra chứ, Tân Đông Phương… Tề Đông Phương…
Hoắc Đào: Vợ thật xuất sắc.
Thẩm Quả Quả: …
Thẩm Quả Quả chậm một nhịp, sững người một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt điềm nhiên.
Quả là một sự hiểu lầm tuyệt diệu.
Bên này, tiếng ồn ào tan dần, Chu Tiểu Áp vừa xuống sân khấu liền lao thẳng vào lòng Chu Quảng Bình.
“Bố, con đã thi đậu rồi.”
“Ừ, rất giỏi!”
“Vậy bố đã hứa với con, đừng quên nhé.”
Chu Tiểu Áp mỗi ngày đều nhìn Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả ân ái mặn nồng, cảm thấy bố mình cũng xứng đáng có một tình yêu như vậy.
Mã Văn Tài tò mò hỏi: “Tiểu Áp, bố cháu hứa gì với cháu thế?”
Chu Quảng Bình: “Khụ khụ, không có gì đâu.”
Vương Ý thì bị ba người anh thay phiên nhau xoa đầu, sau đó cả bốn anh em cùng tiến đến trước mặt Thẩm Quả Quả để bày tỏ lòng biết ơn.
“Đa tạ bà chủ.”
Thẩm Quả Quả mỉm cười nhẹ, “Là do họ tự nỗ lực mà thôi. Cố lên, lần sau cố gắng thi đậu đầu bếp trung cấp nhé.”
“Vâng,” Vương Ý đáp lời đầy khí thế.
Ngày trước, cậu ta còn là một đứa trẻ không dám nói lớn tiếng, giờ đây đi đứng cũng phải ưỡn n.g.ự.c hiên ngang.
Không khí bên này thì náo nhiệt không kể xiết, còn bên chợ đen lại sắp bùng nổ.
Ban ngày chợ đen vốn ít người, nay còn vắng hơn vì trung tâm thông tin đang có một nhiệm vụ tìm người lớn.
Lam Điền Ngọc chặn đường Nguyệt Nương Tử.
“Pin của robot trước giờ luôn là món hàng hot, trước đây đều bán được, sao lần này không ai mua?”
Trước cửa hàng của hắn, vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ nhận bồi thường bằng tinh tệ.
Thế mà qua cả một đêm, Nguyệt Nương Tử lại bảo hắn rằng hàng không bán được nữa.
!!!
Nguyệt Nương Tử giữ khoảng cách với hắn, dáng người uyển chuyển của nàng khiến mấy ông chủ các quầy hàng bên cạnh không ngừng liếc nhìn.
“Đại nhân, ngài có nổi nóng với tôi cũng vô ích.”
“Hàng trước đây đều bán cho thành Lương Thủy bên cạnh, nhưng giờ thành Lương Thủy… hừ, những người có khả năng mua hàng hiện tại không còn thời gian để đến đây nữa.”
Lam Điền Ngọc thở hổn hển, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Chẳng lẽ hắn thực sự chỉ còn cách cầu xin đại ca?
Nguyệt Nương Tử nhìn bộ dạng gần như sụp đổ của Lam Điền Ngọc, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Một người, hơn nữa còn là người của chính phủ, lẽ ra không nên thiếu quyết đoán đến thế.
Nếu Thẩm Quả Quả ở đây, có lẽ cô sẽ cho hắn một đáp án.
Có lẽ đây chính là bệnh chung của những người xuất thân từ gia đình nguyên sinh, Lam Điền Ngọc trước mặt Lam Nguyên Bạch thật sự tự ti đến tận xương tủy.
Những việc hắn làm, từ buôn lậu hàng hóa của chính phủ cho đến mở cửa hàng ẩm thực, chẳng qua chỉ để chứng minh bản thân.
Giờ bắt hắn mở lời cầu xin Lam Nguyên Bạch, còn khó hơn cả g/i/ế/t hắn.
Thấy tình hình đã đủ, Nguyệt Nương Tử cảm thấy đến lúc tung ra thông tin rồi.
C cuộn lọn tóc bên tai, nói: “Đại nhân, có một người mua, nhưng có lẽ hắn sẽ mua hàng của ngài.”
“Ai?”
Nguyệt Nương Tử lắc đầu, “Em trai của đại đội trưởng thành Lương Thủy, Dạ Xuất Trú.”
Người này Lam Điền Ngọc biết, sau khi Dạ Phục Minh c/h/ế/t, Dạ Xuất Trú cũng biến mất. “Cô có thông tin về hắn à?”
Nguyệt Nương Tử cười duyên: “Đây là chợ đen mà.”
“Nhưng Dạ Xuất Trú hiện tại sẽ không vào Phong Thổ Thành đâu. Hắn bây giờ, bất kể giao dịch gì, cũng chỉ thực hiện ở hoang nguyên.”
Nói xong, nàng nhìn Lam Điền Ngọc với vẻ mặt vừa cười vừa không.
Lam Điền Ngọc hiểu được nỗi lo của Dạ Xuất Trú.
Nếu hắn vào Phong Thổ Thành mà bị bắt giữ, nhà họ Dạ chắc chắn không thể cứu hắn.
Giống như Tề Đông Phương không bao giờ vào thành Lương Thủy vậy.
Nhưng Lam Điền Ngọc chỉ là một người bình thường, đến hoang nguyên giao dịch thực sự rất nguy hiểm.
Nguyệt Nương Tử xoay người, uyển chuyển bước đi, “Đại nhân, không vội thì ngài cứ từ từ suy nghĩ. Hoang nguyên thực sự rất nguy hiểm, những người bình thường như chúng ta vẫn nên cẩn thận.”
Lời này nàng không nói thì thôi, nói ra lại khiến Lam Điền Ngọc bớt sợ hơn.
Người thường đến hoang nguyên thì sao chứ? Cùng lắm thuê thêm vài người bảo vệ mình là được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận