Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
482
Hoắc Đào cảm nhận được chiến ý từ đối phương, anh nhẹ nhàng đặt chiếc túi vải nhỏ xuống mặt đất bên cạnh bức tường.
“Nếu đã vậy, thì chiến thôi.”
Vài tiếng trước, anh vừa trải qua một trận chiến. So với giao tranh tập thể, anh thích đấu tay đôi hơn.
Anh đã muốn kéo kẻ này ra từ lâu, không ngờ đối phương lại tự dâng mình tới cửa. Tốt, vậy càng đỡ phiền.
Hoắc Đào rút súng, đồng thời cả anh và Dạ Xuất Trú cùng lao về phía đối phương.
Hai bóng người nhanh đến mức để lại tàn ảnh.
Chốc lát xuất hiện ở cửa, rồi thoắt cái ở trên đầu tường, sau đó là trên mái nhà, cuối cùng cả hai đáp xuống sân nhỏ.
Chiêu thức của cao thủ, chiêu nào cũng trí mạng.
Chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ mất mạng.
Hoắc Đào buộc phải thừa nhận, Dạ Xuất Trú thực sự có thiên phú. Lần đầu tiên anh gặp hắn là tại đấu trường ngầm ở Thành Lương Thủy, khi ấy hắn chỉ là một chiến sĩ nhỏ bé.
Không ngờ giờ đây hắn đã phát triển đến trình độ ngang ngửa với mình.
Bầu trời xanh thẫm bỗng phủ xuống một lớp ánh trăng mỏng manh, rơi vào sân nhỏ.
Giọng khàn khàn như chuông vỡ của Dạ Xuất Trú lại vang lên: “Rất tốt! Nếu anh trai tôi biết tôi có thể g/i/ế/t được một cao thủ như anh, nhất định anh ấy sẽ rất vui.”
Người sẽ c/h/ế/t vì nói nhiều.
Câu này Thẩm Quả Quả đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Giống như bây giờ.
Sau khi biết rõ đối phương là ai, Hoắc Đào không nói thêm một lời thừa thãi nào.
Anh nhảy cao lên, khẩu s.ú.n.g trong tay xoay một vòng, nhắm thẳng vào Dạ Xuất Trú.
Dạ Xuất Trú đứng yên tại chỗ, giơ tay nổ súng. Nhưng mục tiêu không phải là Hoắc Đào mà là một khoảng trống trong sân.
Sau vài hiệp giao đấu vừa rồi, hắn đã nắm rõ thói quen của Hoắc Đào.
Sau khi nổ súng, anh sẽ ngay lập tức di chuyển, đáp xuống vị trí cách bên trái ba mét.
Bắn và di chuyển tức thì — hai động tác mà người thường không thể thực hiện cùng lúc, nhưng Hoắc Đào lại làm dễ dàng.
Không thể phủ nhận rằng trong lòng Dạ Xuất Trú dâng lên một chút ghen tỵ.
Chỉ là, viên đạn này đi ra, thế gian sẽ không còn một thiên tài như vậy nữa.
Đoàng!
Khóe mắt của Dạ Xuất Trú lóe lên ánh sáng, nửa người bên phải của hắn tê rần, trước mắt chỉ thấy m.á.u thịt đỏ tươi văng tung tóe.
Hoắc Đào xuất hiện sau lưng hắn, không chút do dự b.ắ.n thẳng vào đôi chân của hắn.
“Hừm, cậu nghĩ rằng ba mét là giới hạn của tôi sao?”
“Không, giới hạn của tôi là mười mét.”
Đúng vậy, trước đây khoảng cách dịch chuyển của Hoắc Đào chỉ là ba mét. Nhưng sau nhiều trận chiến và ăn uống phục hồi, giờ khoảng cách dịch chuyển của anh đã lên tới hơn mười mét.
Dạ Xuất Trú cúi đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc không thể tin nổi, nhìn nửa bên phải cơ thể mình đã biến mất, ngay cả đôi chân cũng không còn.
Hắn ngã phịch xuống vũng m.á.u dưới đất, miệng liên tục trào ra từng ngụm m.á.u tươi. “Không thể nào… không thể nào…”
Hoắc Đào cúi mắt nhìn hắn, không để tâm tới lời đó, “Cậu không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”
“Với cả, cậu muốn báo thù cho Dạ Phục Minh và Dạ gia sao? Lúc Dạ gia làm điều ác, lẽ ra phải nghĩ đến ngày hôm nay.”
Anh giơ súng, nhắm thẳng vào Dạ Xuất Trú, không chút do dự bóp cò.
Ầm!
Sân nhỏ bùng lên một màn sương máu, mặt đất bê tông cũng bị nổ tung thành một hố sâu.
Hoắc Đào nhếch miệng: “Hy vọng Quả Quả không mắng mình vì chuyện này.”
Ngày thường, Hoắc Đào luôn bên cạnh Thẩm Quả Quả như hình với bóng, rất ít khi ra tay. Dù vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng ai cũng cho rằng Hoắc Đào là người tốt.
Nhưng mọi người đều quên mất rằng, anh chính là người từng lăn lộn trên hoang nguyên khi còn rất trẻ, chiến đấu với dị thú và săn lùng kẻ thù để trở thành chiến sĩ cấp cao.
Cũng là người từng mất đôi chân và trở thành tàn phế, nhưng rồi vẫn đứng dậy được.
Chọc giận anh, có thể có kết cục gì tốt chứ?
Anh liếc qua vũng m.á.u trên mặt đất, xác định đối phương đã c/h/ế/t hẳn, rồi nhảy lên nóc nhà. Chỉ vài bước, anh đã đến chân tường thành cao ngất và nhanh chóng nhảy lên.
Anh phải tìm Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả lập tức nhận ra vết m.á.u trên người Hoắc Đào, toàn bộ đều là m.á.u tươi.
Sắc mặt cô trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Đào khẽ cúi đầu: “Anh gặp Dạ Xuất Trú rồi. Hóa ra cao thủ lợi hại đó chính là hắn.”
“Vậy anh có bị thương không?”
“Đợi chút, em sẽ bảo người đưa Mèo con đến đây.”
Lúc này, Mèo con đang được Eva bế tới bệnh viện, ở đó nó đang phun ra dòng nước miếng quý giá cho viện trưởng Sơn Dược.
Thẩm Quả Quả vì lo lắng nên càng thêm hoảng loạn, vội vàng nắm lấy tay Hoắc Đào, kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới.
Hoắc Đào khẽ nói: “Anh không sao, không bị thương. Chỉ là… có chút sợ hãi.”
“Sao vậy? Đừng sợ, có em ở đây rồi.”
Thẩm Quả Quả thấy dáng vẻ của anh như vậy, trong lòng xót xa vô cùng.
“Chúng ta vừa đánh nhau trong sân, anh đã đánh đến mức làm vỡ cả một mảng sân…”
Hít—
Nghe đến đây, Thẩm Quả Quả liền biết Hoắc Đào không có gì nghiêm trọng, lập tức nện một cú đ.ấ.m vào cánh tay anh: “Tên ngốc nhà anh! Anh làm em sợ c/h/ế/t khiếp!”
Chạm phải ánh mắt lo lắng của Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào chẳng quan tâm mình có dính m.á.u hay không, liền kéo cô vào lòng ôm chặt.
“Anh không sao, anh phải ra tiền tuyến xem sao.”
“Được, đi thẳng về phía tây bắc, tìm đội chiến đấu của Liên bang. Cẩn thận đấy.”
“Ừm.”
Hoắc Đào nhảy khỏi tường thành, nhanh chóng chạy về phía tây bắc.
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu suy nghĩ, quyết định lát nữa sẽ cho người nâng tường thành cao thêm chút nữa.
Hoắc Đào di chuyển cực nhanh, chưa đến mười lăm phút đã tới chiến trường.
Cả hai phe đang hỗn chiến, rất dễ phân biệt đâu là địch. Anh liếc mắt quan sát sơ qua, rồi lập tức nhảy vào trung tâm chiến trường.
Vừa đáp xuống, anh phát hiện một người quen.
“Hồng đại nhân? Sao ông lại ở đây?”
Hồng Thanh Thiết đang giao đấu kịch liệt với tên ngoại bang tóc vàng, đánh đến bất phân thắng bại.
Hoắc Đào đáp xuống bên cạnh Tôn Thiên Thành.
Tôn Thiên Thành thở dài, b.ắ.n nổ tung một kẻ địch vừa xuất hiện bên sườn: “Có lẽ ông ấy trà trộn vào đội chiến đấu của Liên bang để đến đây. Tôi cũng vừa phát hiện ra thôi.”
Khóe mắt Hồng Thanh Thiết liếc thấy Hoắc Đào thì tay khựng lại.
Chính khoảnh khắc sơ hở đó, đối thủ lập tức nắm lấy cơ hội, tung một cú đá trúng vai ông ta.
Hồng Thanh Thiết bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào một tảng đá lớn, khiến nó rạn nứt.
Hoắc Đào lập tức lướt tới, đỡ lấy Hồng Thanh Thiết, nhanh đến mức Tôn Thiên Thành và những người của đội Liên bang còn chưa kịp phản ứng.
“…Ơ…”
Hoắc Đào giao Hồng Thanh Thiết cho Tôn Thiên Thành.
Hồng Thanh Thiết cảm giác xương vai mình chắc chắn đã gãy, định mở miệng nói gì đó, nhưng Hoắc Đào đã quay người, lao thẳng về phía tên thủ lĩnh đối phương.
Tên thủ lĩnh mắt sắc như sói, hai tay cầm s.ú.n.g liên tục b.ắ.n về phía Hoắc Đào.
Tốc độ của Hoắc Đào không phải là nhanh thông thường mà phải nói là nhanh hơn nhiều lần so với Hồng Thanh Thiết.
Đợi đến khi gã thủ lĩnh nhận ra thì Hoắc Đào đã ở ngay trước mặt hắn, chưa đầy hai mét.
Chỉ trong chớp mắt, Hoắc Đào biến mất hoàn toàn.
Gã thủ lĩnh giật mình, vội vàng quay đầu lại, nhưng phía sau cũng không có ai.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu hắn bỗng truyền đến áp lực lớn. Ngẩng đầu lên, hắn thấy đối thủ đang lơ lửng ngay phía trên mình, khẩu s.ú.n.g đen ngòm nhắm thẳng vào đầu.
Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ: Hắn làm thế nào làm được như vậy?
Khoảnh khắc tiếp theo, Hoắc Đào bóp cò.
Một phát đạn b.ắ.n trúng mặt đất, nhưng gã thủ lĩnh nhanh chóng né được.
Ai ngờ Hoắc Đào rõ ràng chỉ có một khẩu súng, nhưng trong nháy mắt đã rút ra khẩu thứ hai từ đâu đó.
Hai tay anh cầm súng, nhắm vào hai hướng khác nhau.
Nhiều người khi dùng s.ú.n.g hai tay chỉ biết b.ắ.n vào cùng một hướng hoặc một điểm cố định.
Nhưng Hoắc Đào có thể đồng thời b.ắ.n hai hướng, hai mục tiêu khác nhau.
Một viên nhắm vào đầu kẻ địch, viên còn lại b.ắ.n trúng vị trí mà hắn sẽ né tránh.
Điều này phải cảm ơn Dạ Xuất Trú đã c/h/ế/t. Chính hắn đã cho Hoắc Đào linh cảm tuyệt vời.
Thì ra, vẫn còn có cách đánh lén như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận