Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
380
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Quả Quả vẫn gọi mọi người quay về.
Hầu Tử Thạch và Ngạo Bạch là hai người về đầu tiên, người còn chưa vào nhà đã nghe thấy hai người cãi nhau.
Hầu Tử Thạch: “Cô đẹp như vậy thì có ích gì?”
Ngạo Bạch: “Hừ, đẹp là đủ rồi, còn cậu, làm đàn ông mà ngay cả một cô gái như tôi, cũng không đánh thắng được.”
“Ha ha, đúng vậy, cô lợi hại. Nhưng mà mắt nhìn người của cô không tốt, cái tên công tử gì đó vừa nãy, căn bản không xứng với cô. Cô có thể có chút chí khí được không?” Hầu Tử Thạch nói với giọng chua chát.
Ngạo Bạch kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vung mái tóc dài: “Đúng thế, trên thế giới này làm gì có người đàn ông nào xứng với bổn cô nương.”
Hầu Tử Thạch: …
Mã Văn Tài và Thẩm Nhị Hoa cũng đã quay về, hai người vẫn như thường lệ xách theo đống lớn túi to túi nhỏ.
“Quả Quả, có chuyện gì vậy? Anh đang mua sắm vui vẻ mà.”
“Nghe em bảo về, anh liền lập tức quay lại.”
Khuất Phó và Hồng Nguyệt cũng từ trong phòng bước ra. Hai người đối mặt với ánh mắt của mọi người, đều đỏ mặt.
Đặc biệt là Khuất Phó, mọi người chưa từng thấy ông ấy đỏ mặt bao giờ.
Hồng Nguyệt lặng lẽ ngồi vào góc xa nhất, mọi người cũng rất ăn ý không nhìn hai người nữa.
Thẩm Quả Quả đơn giản kể tình hình ở Thành Phong Thổ.
Mã Văn Tài vẻ mặt lo lắng: “A, vậy phải làm sao đây?”
“lão Lưu mà biết chắc chắn sẽ rất sốt ruột.”
“Đám người Cao Nhị Phu không sao chứ?”
Thẩm Quả Quả gật đầu: “Họ không sao.”
Hầu Tử Thạch cũng cau mày, Ngạo Bạch hiếm khi không trêu chọc cậu: “Chẳng phải cậu nói Hầu gia là thế gia hay sao?”
“Sao chỉ vì một trận mưa đá mà không chống đỡ nổi, cậu lo vớ vẩn.”
“Được rồi, cô nói đúng.”
“Quả Quả, vậy cô có kế hoạch gì?” Khuất Phó chủ động lên tiếng, cả người toát ra khí chất khác hẳn.
Ngồi trong góc, ông tựa như một cây trụ vững chắc.
Ông rất hiếm khi can thiệp vào quyết định của Thẩm Quả Quả, nhưng chuyện lớn như vậy xảy ra ở Thành Phong Thổ, lúc này ông lên tiếng là thay mặt cho Tề Đông Phương.
Thẩm Quả Quả hiểu rõ ý.
“Chúng ta cần xác nhận tình hình thiệt hại của nhà máy thép, xem liệu có thể cứu vãn được hay không.”
Chỉ có nhà máy thép là quan trọng nhất, những thứ khác không quan trọng.
“Tôi định để Wall-E và Eva làm cầu nối giao tiếp giữa chúng ta và Thành Phong Thổ.”
Còn về lợi ích, về rồi tính sau cũng không muộn.
Trước đây, cô có thể đòi lợi ích trước, không sao cả, nhưng lần này thì không được. Lúc nguy cấp như vậy không thể thừa nước đục thả câu.
Wall-E bắt đầu phấn khích. Nó thích trò chuyện với Eva.
Ngày nào nó cũng lén lút trò chuyện, nhưng lần này có thể công khai trò chuyện, lại còn trước mặt nhiều người như vậy, ý nghĩa hoàn toàn khác.
Thành Phong Thổ
Thẩm Đại Thụ dẫn theo Eva tìm Chu Quảng Bình.
Lúc trận mưa đá xảy ra, Chu Quảng Bình đang bận rộn cứu nguy khắp nơi. Sau khi tiếp đón Thẩm Đại Thụ, nghe Eva nói xong, hắn hoàn toàn không nghi ngờ.
Ngay lập tức, họ đưa người lên tường thành phía Nam trước mặt Tề Đông Phương.
Thẩm Đại Thụ là lần đầu tiên đối diện với Thành Chủ, toàn thân rất căng thẳng.
“Thư giãn chút đi, em gái của cậu ở đây, có thể nói bất cứ điều gì.”
“Vâng.” Thẩm Đại Thụ khẽ cúi đầu chào.
Trong lòng thầm nghĩ, mình chỉ không thông minh nhưng không phải là kẻ ngốc.
Tề Đông Phương quay sang Eva: “Cô có thể liên lạc với Thẩm Quả Quả không?”
[Được, được, được, với Wall-E.]
Chu Quảng Bình lập tức giải thích, “Là robot nhỏ bên cạnh Thẩm Quả Quả.”
Tề Đông Phương vẫn cảnh giác, ông suy nghĩ một chút rồi bảo Eva qua Wall-E, hỏi Khuất Phó một câu hỏi.
“Cô hỏi ông ấy, khi đến Thành Phong Thổ mang theo bao nhiêu đứa trẻ.”
Ơ…
Khi nghe câu hỏi này, Thẩm Quả Quả hơi ngẩn người.
Quả nhiên câu hỏi này rất tinh quái, chỉ có Khuất Phó mới biết lúc ông ấy đến Thành Phong Thổ thật sự mang theo gì.
Nếu là robot Eva bịa chuyện, chắc chắn sẽ có rủi ro.
Khuất Phó trong lòng mắng chửi Tề Đông Phương một cách thậm tệ.
Câu chuyện quan trọng, ông không thể nói dối.
Chỉ có thể cắn răng, nói ra hai chữ: “Hai đứa.”
À, thì ra Khuất Phó khi đó đến Thành Phong Thổ mang theo hai đứa trẻ, Thẩm Quả Quả trầm tư.
Cô lén nhìn Hồng Nguyệt bên cạnh, Hồng Nguyệt không có biểu cảm gì.
Chứng tỏ Hồng Nguyệt cũng biết chuyện này.
Nhưng theo lời Hầu Tử Thạch, Khuất Phó trước kia ở trong rừng liễu đã nói rõ là mang theo con gái của ông và Hồng Nguyệt.
Tại sao lại giấu đi đứa trẻ còn lại?
Thẩm Quả Quả âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Bên kia, khi nhận được tin tức xác thực, Tề Đông Phương mới yên tâm.
Ông thông qua Eva, chuyển tin tình hình thực tế của nhà máy thép đến Thẩm Quả Quả.
“Nhà máy thép bị hư hại không nghiêm trọng, nhưng bộ phận quan trọng nhất đã bị hỏng hoàn toàn, đây là bộ phận để lại từ thời kỳ tận thế, không ai có thể sửa chữa, cũng không có phụ tùng thay thế.”
Qua hai màn hình, qua âm thanh máy móc của Wall-E, mọi người đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bối rối của Tề Đông Phương.
Hãy thử tưởng tượng một căn cứ an toàn, trong thế giới hoang tàn, phải vật lộn suốt mấy trăm năm, chỉ dựa vào tài nguyên quặng thép, từng bước sống sót.
Giờ đây, nhà máy đã mất và không thể tái xây dựng, còn quặng thép có ích gì?
Các căn cứ khác cũng có tài nguyên quặng, vấn đề là nhà máy!
Hai người thông qua hai robot, trao đổi chiến lược.
Thẩm Quả Quả: “Bây giờ có một cơ hội vàng ngay trước mặt Thành Chủ, không biết Thành Chủ có dám nhận không?”
Mọi người: …
Tề Đông Phương: “Lớn đến mức nào? Cô nói đi, bây giờ tôi chẳng có gì là dám hay không dám.”
Thẩm Quả Quả: “Nghe nói Liên bang muốn xây dựng thêm một cơ sở sản xuất dịch dinh dưỡng.”
Tề Đông Phương, Chu Quảng Bình và Thủy Đại Nhân trên tường thành đều im lặng vài phút.
Một lúc lâu, Tề Đông Phương mới bảo Eva truyền lời: “Tin này có đáng tin không?”
Thẩm Quả Quả đáp: “Chỉ là tin đồn, chỉ nghe nói vậy thôi, nhưng không có lửa sao có khói, nếu Đại nhân muốn thử, chúng ta có thể nghĩ cách xác thực tin tức.”
“Nhưng nếu Đại nhân không tin, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Thẩm Quả Quả hỏi Hồng Nguyệt, về những thiết bị máy móc ở nhà máy thép, liệu bà có thể sửa chữa không?
Hồng Nguyệt lắc đầu, những thiết bị máy móc từ thời tận thế rất tinh xảo, bà không có tự tin dù chỉ một phần trăm.
“Đại nhân, ngài cần phải tự tin.”
Thẩm Quả Quả hy vọng Thành Phong Thổ có thể phát triển tốt, cô mong Tề Đông Phương nắm bắt cơ hội này. Mọi việc đều phải thử làm, làm rồi sẽ có cơ hội, nếu không thành công, thì lại tính sau.
Việc xây dựng cơ sở sản xuất dịch dinh dưỡng tại Thành Phong Thổ này, đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của Thành Phong Thổ.
Mặc dù trong mắt người khác, chuyện này như là chuyện hoang đường.
Hầu Tử Thạch cũng không thể chịu nổi Tề Đông Phương còn do dự, liền nhờ Wall-E truyền lời.
“Chú Tề, cháu ở Liên bang có tiếp xúc với một trò chơi thẻ bài, mỗi lá bài đều có ý nghĩa khác nhau.”
“Trước đây cháu rút được một lá bài, ý nghĩa rất tốt, cháu thấy chuyện này khả thi.”
Mọi người không đoán ra Tề Đông Phương đang nghĩ gì, không ngờ sau khi nghe lời của Hầu Tử Thạch, ông lại đồng ý.
Thẩm Quả Quả hiểu rõ Hầu Tử Thạch đang nói gì, đó là phiên bản rút gọn của bài Tarot.
Cô vỗ vai Hầu Tử Thạch: “Được đó, Tiểu Hầu Tử, tận thế Tarot.”
Hả?
Tarot là gì?
“Là lời khen ngợi cậu.”
Vậy là, chuyện này được quyết định như thế.
Ở đây không thể liên lạc được với căn cứ Liên bang qua vòng tay, Khuất Phó quyết định tự mình quay lại Liên bang một chuyến, xác thực chuyện này với Hồng Thanh Thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận