Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
345
Thẩm Quả Quả lại gửi thêm tiền tiêu vặt cho Wall-E và Thẩm Nhị Hoa.
Thẩm Nhị Hoa đang định ra ngoài thì bị Thẩm Quả Quả chặn lại, “Anh hai, chúng ta đi bệnh viện trước.”
“Ồ, anh quên mất.”
Nghe nói phải đi bệnh viện trước, những người khác cũng không đi nữa. Việc quan trọng thế này tất nhiên cả nhóm cùng đi thì tốt hơn.
“Mọi người chuẩn bị, một tiếng nữa xuất phát. Anh hai, anh chọn bệnh viện đi.”
Thẩm Quả Quả vừa dứt lời, Hoắc Đào bổ sung thêm, “Chọn bệnh viện tốt nhất ấy.”
“Bệnh viện tốt nhất, vậy là Bệnh viện Nhân dân rồi.”
Ha ha!
Thẩm Quả Quả không nhịn được cười, may là không phải Tích Thủy Đàm hay Hiệp Hòa.
“Vậy được, chọn bệnh viện này đi. Dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị xuất phát.”
“Hộp đất kia có mang theo không?” Hoắc Đào hỏi.
Thẩm Quả Quả lắc đầu, “Tạm thời không mang theo, cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Bệnh viện Nhân dân, cái tên thân thuộc làm sao!
Cả nhóm trên đường đi không dám mải mê ngắm cảnh, dù nhìn khắp Liên bang với các cảnh sắc hoa lệ, không động lòng là giả, nhưng việc chính vẫn phải làm trước.
Thẩm Quả Quả đứng bên bản đồ ven đường so sánh, diện tích căn cứ Liên bang gần bằng khu vực bên trong vành đai ba của Bắc Kinh kiếp trước.
Phía bắc đến cầu Mã Điện, phía nam đến Mộc Tê Viên, phía tây đến ga Tây, phía đông đến khu Triêu Dương nổi tiếng.
Thậm chí có thể mơ hồ thấy tuyến đường vòng thành phố từ kiếp trước.
Đây chỉ là đánh giá bằng mắt thường của Thẩm Quả Quả.
Dù chỉ có diện tích này, nhưng vẫn lớn hơn rất nhiều so với Thành Phong Thổ.
Trước đây ở Thành Phong Thổ, đi từ nam đến bắc thành mất nhiều nhất hai tiếng, lại còn đi theo tường thành.
Còn ở Liên bang, từ nam đến bắc mất ít nhất bốn tiếng, phải đi theo đường thẳng.
Khách sạn mà Thẩm Quả Quả chọn nằm gần như trong vành đai hai, cả nhóm đi bộ đến Bệnh viện Nhân dân mất gần một tiếng.
Cũng như kiếp trước, các bệnh viện lớn ở thành phố lớn luôn là nơi đông bệnh nhân nhất.
Hơn nữa, không giống Thành Phong Thổ, vào ra bệnh viện không thể tùy tiện mà phải quét vòng tay.
Cả nhóm xếp hàng quét vòng tay, có người thấy Wall-E – một con robot – cũng xếp hàng, liền nhìn chằm chằm.
Một người tốt bụng nhắc nhở, “Này, robot nhà ai vậy? Nó không vào bệnh viện được đâu, phải quét vòng tay đấy.”
Thẩm Quả Quả đã vào bên trong, ngoảnh đầu lại, là một bác gái mặt mày phúc hậu.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, “Ồ, bác gái, robot này nhà cháu.”
Tít!
Wall-E giơ cánh tay máy lên, thế mà lại quét được vòng tay và vào được.
Mọi người: …
Robot từ bao giờ cũng đeo được vòng tay rồi?
Thẩm Quả Quả gãi đầu, “Thật ra đây là em trai ruột của cháu, vì bị thương nặng khi ngoài hoang nguyên, cơ thể hủy hoại, phải bỏ ra một số tiền lớn mới làm được như thế này.”
Ồ!
Những người xung quanh vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không nói rõ được.
Thẩm Quả Quả đúng là nghịch ngợm.
Wall-E vui đến mức màn hình đầu to hiện toàn bong bóng, những người khác chưa từng thấy robot nào hiển thị biểu cảm trái tim như thế.
Lần này, mọi người dường như có chút tin lời Thẩm Quả Quả.
Một thứ nhỏ xinh thông minh thế này, chắc là người cải biến rồi.
“Ôi trời, làm thành ra thế này, chắc đau lắm nhỉ.”
Bác gái ánh mắt đầy thương cảm.
[Tít…]
[Tít, chị ơi, đợi em với.]
Mọi người còn lại đứng ngẩn ngơ trong gió.
Thẩm Quả Quả tìm được phòng khám kiểm tra phóng xạ, vừa đăng ký xong, liền thoáng thấy robot khiêng cáng đi qua cầu thang gần đó.
Trên cáng có một người mặt xám xịt, đôi mắt nhắm nghiền, không chút sắc máu, rõ ràng là một thi thể.
Trên cổ người đó còn có một vết m.á.u đen sì.
Thẩm Quả Quả gãi gãi tai, nhìn Hoắc Đào hỏi: “Vừa rồi có phải là xác của Ngạo Thanh không?”
Hoắc Đào lắc đầu: “Anh không chú ý, để Khuất lão đi xem thử.”
“Ừm.” Hai người nhanh chóng quay lại tìm Khuất Phó, nói nhỏ mọi chuyện.
Khuất Phó chậm rãi bước lùi về phía sau.
Trông thì chậm rãi, chẳng có gì nổi bật, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
[Mời số 103 Thẩm Quả Quả vào khám.]
Robot ở cửa phòng khám bức xạ bắt đầu gọi số.
Hoắc Đào hôn nhẹ lên trán Thẩm Quả Quả: “Vào đi, anh sẽ đợi ở đây.”
Thẩm Nhị Hoa, ông chủ Lưu, Mã Văn Tài, và Hầu Tử Thạch đều cổ vũ cho Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả bước vào, bên ngoài mọi người đột nhiên im lặng.
Hoắc Đào nhìn lên tường bệnh viện, trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Nhất định không được có chuyện gì.”
Mã Văn Tài an ủi: “trên đường đi Quả Quả không hề có dấu hiệu khó chịu nào, còn cởi cả đồ bảo hộ, chắc sẽ không sao đâu.”
“Ừ.”
Hoắc Đào chỉ khẽ gật đầu.
Giữa anh và Thẩm Quả Quả, cuộc sống đã có phần liên kết, anh không thể chịu đựng được nỗi đau mất đi cô.
Tại căn cứ Liên bang, kiểm tra bức xạ như thế này rất phổ biến.
Chưa đầy 10 phút, Thẩm Quả Quả đã ra ngoài.
Robot y tế cầm bảng điều khiển, máy móc giải thích báo cáo kiểm tra của Thẩm Quả Quả:
[Tít, bức xạ trong cơ thể Thẩm Quả Quả vượt mức cho phép, nhưng đặc điểm gen và tế bào không có biến đổi rõ rệt, thuộc phạm vi kiểm soát.]
[Xin đừng lo lắng, rất nhiều người bị bức xạ vượt mức, đặc biệt là… tít tít tít…]
Robot y tế đang nói đều đều thì đột ngột ngắt quãng, giọng trở nên gấp gáp và mắc kẹt.
Bởi vì nó nhìn thấy trên màn hình điều khiển hiển thị rằng Thẩm Quả Quả không phải người bình thường, mà là một người khiếm khuyết từ căn cứ Thành Phong Thổ.
Không đúng, người khiếm khuyết không thể rời khỏi căn cứ, cũng không thể chịu đựng được bức xạ như vậy.
Nhưng người đứng trước mắt nó lại vượt núi băng sông đến tận Liên bang, và còn sống đến nơi.
Lỗi logic này khiến robot lập tức bị treo máy.
Wall-E bước lên một bước, đứng trước mặt robot:
[Tít, chị tôi là người bình thường, người bình thường có chịu được bức xạ như vậy không?]
Robot y tế ngay lập tức trở lại bình thường:
[Tít, đúng vậy, xin đừng lo lắng, người bình thường có thể chịu đựng được bức xạ này. Tình trạng của cô rất ổn.]
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Họ chỉ nghĩ đến việc đến Liên bang kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Quả Quả, mà không ai nhớ đến vấn đề thân phận người khiếm khuyết của cô.
Nếu chuyện này bị đào sâu, có thể sẽ mang lại nguy hiểm cho Thành Phong Thổ.
Nhất là gần đây, Thành Phong Thổ vừa giành được vị trí quán quân trong Đại Chiến Hoang Nguyên, chắc chắn thu hút sự chú ý từ nhiều phía. Thành Phong Thổ, con thuyền nhỏ này, đang lênh đênh giữa đại dương mênh mông.
Chỉ một cơn sóng nhỏ cũng có thể khiến thuyền lật.
Không ai xung quanh chú ý đến việc này, cũng chẳng ai nhận ra trong khoảnh khắc đó, màn hình đen của Wall-E lóe lên một đôi mắt đỏ nhấp nháy với tốc độ cực nhanh.
Càng không ai để ý đến việc pin của robot y tế suýt nữa cạn kiệt.
Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút: “Xin hỏi tôi có thể lấy báo cáo này không?”
Robot y tế do dự rồi đáp: [Tít, có thể.]
Báo cáo được gửi đến vòng tay của Thẩm Quả Quả.
Cả nhóm hài lòng rời đi.
Robot y tế máy móc đẩy cửa phòng khám, vào trong, cầm bảng điều khiển ngẩn người một hồi lâu.
Bác sĩ bên trong thò đầu ra hỏi: “Cậu đang làm gì vậy? Mau gọi bệnh nhân đi.”
[Tít… đang suy nghĩ, vâng.]
Bác sĩ nghi ngờ nhìn nó, robot y tế dừng lại hai giây, sau đó mở cửa ra ngoài gọi người.
Bác sĩ cúi đầu, nhíu mày khó chịu, cầm vòng tay gửi tin nhắn: “Báo cáo hỏng một robot y tế, làm ơn đổi mới nhanh chóng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận