Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

335


Đội trưởng của nhóm mười người đối phương liếc nhìn tình hình dưới đất một cách đơn giản, ánh mắt tối lại, lùi một bước.
“Rút lui.”
Kẻ địch chuẩn bị rút.
Ông chủ Lưu và Hầu Tử Thạch khẽ thở phào, nhưng Thẩm Quả Quả lại căng thẳng cực độ, thì thầm, “Nổ súng!”
Ngay khi lời cô vừa dứt, mười người phía đối phương vốn định rời đi bỗng đồng loạt quay người, nâng s.ú.n.g lên và xả đạn về phía nhóm của Hoắc Đào.
“Đê tiện!”
Ông chủ Lưu và Hầu Tử Thạch cuối cùng cũng nhận ra.
Đám mười người đối diện vốn chẳng có ý định rút lui, chỉ giả vờ để đánh lừa, chơi chiêu bất ngờ nhằm hạ gục nhóm bốn người của Hoắc Đào với tổn thất nhỏ nhất.
Nhưng đúng lúc họ nổ súng, bóng dáng của Hoắc Đào và Khuất Phó bỗng biến mất ngay trước mắt.
Mã Văn Tài và Thẩm Nhị Hoa nhanh chóng lùi lại một bước lớn, tìm chỗ ẩn náu.
Súng của mười người hoàn toàn b.ắ.n hụt. Chưa đầy một giây ngừng lại, họ lập tức nhận ra và muốn rút lui.
Thế nhưng, tiếng s.ú.n.g vang rền như sấm dội từ phía trên đầu và phía sau họ.
Một đòn bất ngờ khiến họ không kịp trở tay.
Ba người Thẩm Quả Quả, cộng thêm ba robot ở cửa cầu thang, tổng cộng là mười hai khẩu súng.
Khi những loạt đạn không báo trước b.ắ.n tới, mười người đối phương hoàn toàn ngỡ ngàng.
Chưa kịp tìm ra kẻ thù ở đâu, cảm giác đau đớn dữ dội từ cơ thể ập tới, và ý thức của họ chìm vào bóng tối mãi mãi.
Khi trận chiến kết thúc, hệ thống loa lớn đã phát thông báo cho cả mười phân khu.
Trong đống tàn tích, không rõ còn bao nhiêu đội sống sót, nhưng tất cả đều được tạm thời nghỉ ngơi.
Nhóm của Thẩm Quả Quả, ở trên tòa nhà đổ nát này, trước sau đã tiêu diệt ba nhóm đối thủ.
Các robot dọn dẹp xác c/h/ế/t sang một bên, Thẩm Quả Quả đích thân lục soát người, thu được một số súng, ngoài ra không có gì bất ngờ.
Nhìn chiếc vòng tay, cô gọi Wall-E đến để phân phát dịch dinh dưỡng cho mọi người.
Mọi người nhanh chóng thích nghi với nhịp độ của cuộc chiến, nghe theo sắp xếp của Thẩm Quả Quả, ghi nhớ thời gian, nổ s.ú.n.g khi được lệnh và rút lui khi cần.
Ai nấy đều cảm thấy vừa kích thích vừa căng thẳng.
Một trải nghiệm hoàn toàn mới.
“Khoảng hai tiếng nữa, tôi đoán vòng đầu tiên đã kết thúc. Chúng ta phải chuẩn bị cho vòng tiếp theo.”
“Vất vả cho em rồi,” Hoắc Đào ôm Thẩm Quả Quả vào lòng, “Em có muốn nghỉ một chút không?”
Thẩm Quả Quả lắc đầu, bản năng hiếu chiến trong cô đã bị khơi dậy.
Giờ đây, cô không chỉ muốn đội mình sống sót mà còn muốn giành được phần thưởng từ những người ở trên.
Không còn cách nào khác, bởi những kẻ đó chính là người nắm quyền lực.
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lần nữa.
“Wall-E, gửi tin nhắn cho mọi người, để lại vài robot trông coi vật tư, chia số còn lại thành bốn nhóm, lấy tòa nhà này làm trung tâm, phân bố ở các hướng khác.”
“Chú ý ẩn nấp.”
[Tít, đã rõ.]
“Các bạn, chúc mừng các bạn đã tiến gần thêm một bước đến chiến thắng.”
Giọng nói đáng ghét lại vang lên, đồng thời ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khắp khu tàn tích.
“Tiếp theo là vòng hai của đại chiến hoang nguyên. Chúng tôi sẽ thả bốn mảnh sắt. Mỗi hai mảnh sẽ chứa thông tin giống nhau.”
“Việc của các bạn cần làm là giải mã thông tin trên đó.”
“Sau khi giải mã, nhập thông tin vào robot. Đội đầu tiên thành công sẽ nhận được phần thưởng.”
Các đội trong đống tàn tích lộ vẻ vui mừng, đây mới là phần mà mọi người mong đợi.
Nhưng Thẩm Quả Quả lại tỏ ra nghiêm trọng hơn.
“Được rồi, để khích lệ mọi người tích cực tranh giành, tôi sẽ tiết lộ phần thưởng lần này.”
“Căn cứ mà đội chiến thắng đại diện sẽ có quyền ưu tiên nhận phân phối dịch dinh dưỡng, cùng với..."
Giọng nói của người đàn ông ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Quyền sở hữu cùng quyền ưu tiên phát triển một khu vực bí ẩn.”
Không cần nói cũng biết, khu vực bí ẩn đó chính là vùng đất được gọi là “Đất sạch.”
Nghe phần thưởng này, mọi người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Quả Quả.
Cô nhanh chóng suy nghĩ và đánh giá tình hình hiện tại:
“Trận này còn khốc liệt hơn cả cuộc chiến tiêu diệt trước đó.”
“Bốn mảnh thông tin, hai bộ giống nhau, có nghĩa là chúng ta ít nhất phải có được hai hoặc ba mảnh để thu thập đủ thông tin. Đây là điểm thứ nhất.”
“Điểm thứ hai, sau khi có thông tin đầy đủ, chúng ta còn phải giải mã. Việc này cần thời gian, trong khi đó các đội khác chắc chắn sẽ tìm đến cướp.”
“Hơn nữa, với kiểu biến thái của kẻ điều khiển, chắc chắn sẽ có phát sóng trực tiếp về đội nào đang giữ bao nhiêu mảnh,” Hầu Tử Thạch tức giận mắng, tay ôm n.g.ự.c vì tức.
“Điểm thứ ba, sau khi giải mã, chúng ta cần tìm robot và nhập thông tin. Quá trình này chắc chắn không dễ dàng.”
Thẩm Quả Quả tiếp tục giải thích.
Mọi người giờ đã nhận thức rõ mức độ nguy hiểm của vòng này: từng bước đều có bẫy, kẻ thiết kế giai đoạn này rõ ràng đầy mưu mô.
Mã Văn Tài vừa cảnh giác vừa hỏi: “Không thể lao ra ngoài thật sao?”
Khuất Phó lắc đầu:
“Đừng nghĩ đến chuyện đó. Trước đây tôi từng tham gia Đại chiến hoang nguyên, có đội không chịu nổi nên chạy trốn, vừa ra khỏi chiến trường liền bị vũ khí laser cắt thành từng mảnh nhỏ.”
Vũ khí laser?
Thẩm Quả Quả lập tức nhớ đến bộ phim “Resident Evil” mà cô từng xem ở kiếp trước.
Khi laser xuất hiện, bất cứ thứ gì cũng bị cắt thành từng mảnh.
Không ngờ, Đại chiến hoang nguyên này lại sử dụng loại vũ khí như vậy.
Mọi người nửa hiểu nửa không, nhưng nếu ngay cả Khuất Phó cũng sợ, thì việc chạy trốn rõ ràng là không khả thi.
“Với lại, nếu liên quan đến quyền ưu tiên phân phối dinh dưỡng, đã đến đây rồi thì giúp Phong Thổ Thành làm một chút việc. Sau đó về, chúng ta có thể đòi phần thưởng từ Tề Thành chủ.”
Thẩm Quả Quả sử dụng lối tư duy yêu thích của người Hoa Hạ: Đã đến rồi thì phải cố mà làm.
Phần thưởng vừa được công bố đã làm sáng tỏ nhiều điều trong lòng cô.
Cô đoán rằng việc nhóm cô tham gia Đại chiến hoang nguyên, ít nhiều có sự thúc đẩy âm thầm từ Tề Đông Phương.
Vì muốn giữ chút tình phụ tử đáng thương của Tề Đông Phương dành cho ông chủ Lưu, Thẩm Quả Quả quyết định không nói chuyện này cho ông ấy biết.
Bỗng nhiên, bụp bụp bụp bụp.
Từ trên không truyền đến tiếng động cơ cánh quạt.
Máy bay?
Trời ơi! Ở đây thật sự có máy bay sao?!
Thẩm Quả Quả lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Những người khác cũng đồng loạt ngước nhìn theo.
Nhưng đó không phải máy bay, mà là bốn chiếc drone. (máy bay không người lái, dạng như flycam ý ạ)
Các drone bay lên cao, thả thứ gì đó từ xa xuống đống đổ nát, mỗi drone thả một mảnh, rơi xuống bốn hướng.
Chắc chắn đó là những mảnh thông tin.
Sau đó, một con robot dịch vụ chính thức ôm bảng điều khiển xuất hiện từ đâu đó, đi vào khu vực đổ nát.
Cạch cạch, nó bước tới trung tâm quảng trường và đứng im.
Hầu Tử Thạch nghiêng đầu quan sát, nảy ra một ý tưởng:
“Hừm, nếu chúng ta phá hủy robot này thì sao nhỉ?”
Tốt nhất là không nên.
Khi ý nghĩ này vừa lóe lên, mọi người thấy robot bị đánh bật ra xa với một tiếng ầm lớn.
Có đội khác đã ra tay từ trong bóng tối.
Rõ ràng, họ biết đội mình không có cơ hội chiến thắng nên quyết định phá hủy để các đội khác cũng không thể đạt được.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên từ người đàn ông bí ẩn trong không trung.
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, một ngọn tháp cao bỗng b.ắ.n ra một tia laser xanh.
Tia laser b.ắ.n thẳng vào một khu vực đổ nát.
Dưới ánh sáng trắng lạnh, một đám sương m/á/u âm thầm bốc lên.
Các đội khác nhìn thấy cảnh này đều lùi lại trong sợ hãi.
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn Hoắc Đào.
Anh lắc đầu:
“Không thoát được đâu.”
Nhìn bộ râu mới mọc qua đêm của anh, Thẩm Quả Quả cảm thấy đau lòng, đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh.
“Yên tâm, chúng ta sẽ sống sót, hơn nữa sẽ chiến thắng. Có anh bên cạnh, em không sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận