Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

318


Một con Tung Sơn Quân?
Cuối cùng, Thẩm Quả Quả cũng miễn cưỡng nhận mười vạn tinh tệ từ nhóm của A Bạch.
Thật ra, số tiền này không lớn. mười vạn tinh tệ chỉ tương đương thu nhập thuần trong nửa tháng của một đội nhỏ.
Nhưng đổi lấy nguyên liệu nấu ăn chất lượng như vậy, A Bạch cảm thấy rất đáng giá.
Hắn hứng khởi nhìn Wall-E đến giúp dựng bếp đá.
Lúc này, một người đàn ông râu ria không nhịn được hỏi:
“Nhóc con, chân của cậu làm sao vậy?”
Không ngờ Wall-E trả lời ngay:
[Tít, xin đừng gọi tôi là nhóc con, anh mới là nhóc.]

Họ chưa bao giờ gặp một con robot vừa ngọt ngào vừa cứng đầu như vậy, nhất thời không biết phải nói gì thêm.
Sau khi dựng bếp xong, Wall-E cầm một chiếc áo nhỏ, dẫn lửa từ bên kia qua, rồi lấy từ trong thùng lớn ra cả đống quần áo nhỏ.
Nó đặt thẳng xuống đất:
[Tít, đây là nhiên liệu.]
Wall-E mắc chứng ám ảnh sắp xếp.
Nó còn xếp lại từng chiếc áo nhỏ ngay ngắn, thấy chưa đủ, lại sắp xếp lại theo kích thước.
Mỗi lần Wall-E lôi một chiếc áo ra, mặt A Bạch lại đỏ thêm một chút.
Những người đàn ông trong nhóm dù giận nhưng không dám nói gì, bởi thiếu gia đã nói nhóm của Thẩm Quả Quả không chỉ mạnh mà còn sẵn sàng giao dịch, là đối tượng đáng để kết giao.
Không được tùy tiện chọc giận họ.
Đối mặt với con robot nhỏ này, họ chỉ muốn nói: Xin cậu đấy, đừng xếp nữa…
Cuối cùng, Thẩm Quả Quả thấy Wall-E còn đang bận rộn, bèn lớn tiếng gọi:
“Wall-E, về đây!”
[Tít, các người tự sắp xếp đi, chị tôi gọi rồi.]
Nói rồi Wall-E quay lưng bước đi.
Đi được vài bước, nó lại quay đầu:
[Tít, mọi người ăn từ từ, ăn vui vẻ nhé.]
Wall-E cảm thấy khách hàng thì phải chúc họ vài câu.
Mọi người: …
Thôi, đi nhanh lên, tổ tông ơi.
Có khách đầu tiên, rất nhanh lại có khách thứ hai, thứ ba.
Ăn đến mức Hoắc Đào và Mã Văn Tài phải bỏ đũa để lột da và cắt thịt, nếu không thì không cung cấp kịp.
Chẳng mấy chốc, mùi thịt nướng lan khắp bờ song Hoàng Hà.
Những đội còn đang do dự, rốt cuộc chẳng mua được gì, bởi số quần áo nhỏ dùng làm nhiên liệu chỉ có ba thùng, bán hết là hết.
Sau một hồi bận rộn, ai nấy đều no căng, vừa mệt vừa buồn ngủ.
Mã Văn Tài lắc lư cánh tay to của mình, nói:
“Hoắc Đào, ban nãy tôi không thấy gì, giờ lại cảm giác như cánh tay tôi sắp đột phá vậy.”
Còn có thể đột phá theo vùng sao?
Thẩm Quả Quả lập tức tỉnh cả ngủ, đôi mắt tròn xoe nhìn Hoắc Đào chằm chằm.
Hoắc Đào giải thích:
“Không có chuyện thăng cấp theo vùng, Mã đại ca chỉ đang hình dung cảm giác thôi.”
“Ồ.”
“Quả Quả, tiếp theo cần làm gì nữa? Cứ bảo anh, bọn anh sẽ làm, em nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Đào tính toán ngày tháng, đoán rằng có lẽ Thẩm Quả Quả sắp đến kỳ kinh nguyệt, trông cô lười biếng thấy rõ.
Anh mở bản đồ, xem vị trí:
“Qua Hoàng Hà là đến căn cứ tiếp theo, chúng ta vào đó nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm.”
Thẩm Quả Quả ngáp dài, đứng lên:
“Buồn ngủ c/h/ế/t mất. Lột da Tung Sơn Quân ra, lộn mặt trong ra ngoài, cạo sạch mỡ, nhớ làm cẩn thận, đừng làm rách da nhé.”
Nói xong, cô chui vào lều, ngủ một giấc thật say.
Thạch Lăng Ngư vừa ăn không ít thịt sống, bò quanh doanh trại vài vòng rồi cũng tìm một chỗ cuộn tròn lại nghỉ ngơi.
Các robot ẩn mình trong bóng tối, trại nhỏ trở nên yên tĩnh.
Hoắc Đào, Mã Văn Tài, Hầu Tử Thạch, Ông chủ Lưu cùng vài robot khác đang cùng nhau xử lý những miếng da.
Bọn họ cũng không biết Thẩm Quả Quả muốn làm gì, nhưng cứ làm theo là được.
Khuất Phó thì buồn chán đến mức không biết đã đi đâu.
“Là ai bán thịt vậy?”
Một giọng nói chua ngoa nhưng nghe quen quen vang lên.
Hoắc Đào nhíu mày, vén lều lên nhìn một cái. Thẩm Quả Quả vẫn ngủ rất say, lúc này anh mới yên tâm.
“Không ai trả lời à?”
Hoắc Đào cầm con d.a.o dính dầu bước về phía phát ra giọng nói, giọng lạnh lùng: “Không có thịt, đừng làm ồn ở đây.”
Hoắc Đào cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra, cũng chẳng buồn nghĩ thêm.
Ngược lại, người phụ nữ khi nhìn thấy Hoắc Đào thì ngây người.
“Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Đào nhìn cô ta một lúc, hỏi: “Cô là ai?”
“Hừ,” ánh mắt người phụ nữ trở nên châm chọc, mang theo vài phần mỉa mai, “Hoắc Đào, anh đúng là trong mắt chỉ có Thẩm Quả Quả mà thôi.”
“Sao chỉ có mình anh ở đây?”
“Không lẽ bị em gái tôi đuổi ra ngoài rồi?”
“Ha ha ha!”
Hoắc Đào nhìn cô ta một hồi, cảm giác mơ hồ, sau đó một cái tên mới hiện lên trong đầu, “Thẩm Á Chi?”
“Hừ.”
Đúng vậy, người phụ nữ là Thẩm Á Chi. Sau khi Thẩm gia suy tàn, cả nhà bị bắt, cô ta dựa vào thân phận chiến sĩ trung cấp mà thoát nạn.
Trong tình cảnh xấu hổ như vậy, cô ta đương nhiên không ở lại Thành Phong Thổ.
Đầu tiên, cô ta đến Thành Lương Thủy, nhưng môi trường ở đó không mấy thân thiện với những phụ nữ có chút nhan sắc như cô ta.
Sau đó, cô ta lại đến Thành Thiên Khuyết, nhưng với thân phận chiến sĩ trung cấp, cô ta chẳng đáng là gì trong nơi đầy chiến sĩ cao cấp như vậy.
Tự tôn của cô ta không chịu nổi điều đó, cuối cùng quyết định đến Liên Bang thử vận may.
Nhưng khi đi sâu vào hoang nguyên, cô ta mới nhận ra rằng muốn đến được Liên Bang một mình không hề dễ dàng.
Cô ta gia nhập một đội săn hoang, và nhờ leo lên giường một chiến sĩ cao cấp, cô ta thành công có chỗ đứng.
Cô ta cũng chẳng ngại ngần, thậm chí cả năm người đàn ông trong đội đều bị cô ta thu phục, ngoan ngoãn nghe lời. Cô ta còn nhờ sự quyết liệt mà thăng tiến lên làm chiến sĩ cao cấp.
Tuy không phải là thủ lĩnh đội này, nhưng cô ta là người phụ nữ của thủ lĩnh.
Cô ta cuối cùng cũng thuyết phục được đội mình cùng đi đến Liên Bang, nhưng không ngờ gặp nước lũ dâng cao ở khúc sông, bị mắc kẹt tại đây.
Nghe nói có người bán nguyên liệu nấu ăn ngon ở đây, cô ta dẫn đội đến, không ngờ lại gặp Hoắc Đào.
Nhìn quanh, chỉ thấy bên Hoắc Đào có vài người lác đác, còn có hai người mặc đồ bảo hộ, từ vóc dáng cũng biết không phải là Thẩm Quả Quả.
Nhìn vào gương mặt đẹp trai của Hoắc Đào, cô ta bỗng cảm thấy hả dạ. Đẹp trai thì sao? Là chiến sĩ cao cấp thì thế nào?
Chính cô ta cũng không rõ cảm xúc của mình.
Hoắc Đào nhíu mày, chẳng hiểu cô ta nói gì: “Hết thịt rồi, đừng làm ồn ở đây.”
Nói xong, anh quay lưng định đi.
“Đứng lại!”
“Hoắc Đào, giờ tôi cũng là chiến sĩ cao cấp. Thẩm Quả Quả không thể cùng anh ra ngoài săn, cô ta không xứng với anh. Anh gia nhập đội chúng tôi đi.”
Đồng đội của Thẩm Á Chi ban đầu ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy lều trại cùng vật tư của nhóm Hoắc Đào, họ lại cảm thấy vụ này cũng đáng.
Thêm một người đàn ông thì đã sao?
Không sao cả.
Mọi người cùng vui vẻ mà.
Nghe Thẩm Á Chi nói, Hoắc Đào nhíu mày sâu hơn, lập tức rút s.ú.n.g chỉ vào cô ta.
Thẩm Á Chi và đồng đội cũng rút súng, chĩa về phía Hoắc Đào.
Mã Văn Tài thấy tình hình không ổn, vội đi tới.
“Hoắc Đào, có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Thẩm Á Chi, hắn cũng nhớ ra cô ta là ai, chần chừ một chút rồi nói: “Thôi, để tôi gọi Quả Quả ra nhé.”
Đều họ Thẩm cả…
Dù Quả Quả chưa chắc sẽ cho Thẩm Á Chi sắc mặt tốt, nhưng anh cũng khó mà can thiệp.
Thẩm Á Chi nhíu mày: “Thẩm Quả Quả cũng ở đây sao?”
“Sao vậy? Thẩm Á Chi, lâu ngày không gặp, không ngờ chị vẫn nhớ nhung tôi như vậy.”
Một giọng nói ngọt ngào và đáng yêu bỗng vang lên.
Thẩm Quả Quả mặc đồ bảo hộ từ trong lều bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận